TÂN BỘ TRƯỞNG BỘ QUỐC PHÒNG LÀ HỌA HAY PHÚC CHO TỔ QUỐC VN??

Thượng tướng Phan Văn Giang người đã được dự kiến thế chân Đại Tướng quan tham Ngô Xuân Lịch lên làm Bộ Trưởng Bộ QP. Một trường hợp khá đặc biệt trong nhiệm kỳ III của Nguyễn Phú Trọng. Như vậy trong các vị trí quan trọng của đảng và nhà nước đều do các tướng QĐ và CA nắm giử. Đặc biệt là các tướng này không có chiều dầy Văn Hóa và được thăng cấp Trung Úy trước khi được điều đi học các khóa quân sự. Giống như các tướng võ biền đầu tiên của QĐND được hồ chí minh phong làm tướng vào đầu năm 1948, có nhiều ông đang là hạ sĩ quan của Pháp được tặng luôn cấp bậc thiếu tướng. Một truyền thống này, chỉ duy nhất có trong QĐND, giống như cách phong tướng của các băng đảng cướp giang hồ. Nhắc lại trong các tướng được phong năm 1948 có đại tướng VNG đi thẳng từ dân lên Đại Tướng quả là tuyệt vời trong lịch sư thăng cấp của quân đội trên thế giới. Xem nguồn: http://lybichthuy.blogspot.com/2020/09/van-hoa-cao-cua-c-ac-tuong-qnd-v-cand-c.html


Tướng của QĐND và CAND phần lớn rất kém về trình độ văn hóa có nhiều tướng như như Lê Đức Anh mang quân hàm Đại tá do hcm ban tăng, sau đó thăng vượt cấp từ đạt tá lên thẳng trung tướng, rồi bò lên tướng Đại Tướng. Vì học vấn kém thế nên bản chất ông này rất hung ác. 64 chiến sĩ giử Gạc Ma nhận được lệnh của LĐA, không được chống trả khi hải quân TQ chiếm đảo, tất cả các quân nhân bị bọn xâm lược TQ giết chết hết. Cho tới nay đảng cũng chưa bao giờ chính thức làm lễ vinh danh cho họ, thật là tủi nhục. Trường hợp họ chết để giử sự toàn vẹn lãnh thổ của VN, nhưng các cấp chỉ huy của họ chưa một lần thắp một nén nhang, làm lễ truy điệu hay chính thức vinh danh họ. Toàn là một đám tướng hèn mạt con cháu Lê Chiêu Thống.  Nếu nhìn kỷ ly lịch các Tướng từng giử chức Bộ Trưởng Bộ QP hầu hết đều rất kém về trình độ văn hóa, các cấp bậc được đảng phong tặng  Lịch sử các tướng Bộ Trưởng BQP đều thuộc dòng dõi của Lê Chiêu Thống, xem ra tân bộ trưởng BQP chắc cũng là người thân thích thuộc dòng họ Lê Chiêu Thống hay Trần Ích Tắc??

TIỂU SỬ CỦA PHAN VĂN GIANG:

Phan Văn Giang (sinh năm 1960) là một sĩ quan QĐND với quân hàm Thượng tướng. Ông hiện là Tổng tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng. Trong Đảng Cộng sản Việt Nam, là Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XIII, Ủy viên Thường vụ Quân ủy Trung ương. Là người đã được Bộ Chính Tri dự kiến sẽ thay thế Ngô Xuân Lịch trong vị trí Bộ Trưởng Bộ QP trong thời gian tới đây.

Ông sinh ngày 14 tháng 10 năm 1960 tại Thái Nguyên, nhưng quê gốc xã Hồng Quang, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định.[8]

Năm 1978: ông nhập ngũ tại Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Thái Nguyên. Ông làm chiến sĩ thông tin.

Năm 1979: ông tham gia Chiến tranh biên giới Việt–Trung ở phía Bắc. Năm đó, ông có mặt ở điểm cao 893 Bản Pát, xã Cao Chương, huyện Trà Lĩnh, tỉnh Cao Bằng và cùng đồng đội chiến đấu với quân đội Trung Quốc.

Ngày 20/11/1979: ông được cấp trên cho đi ôn văn hóa để thi vào Trường Sĩ quan Tăng - Thiết giáp.

Tháng 8 năm 1980, ông trúng tuyển vào Trường Trung cấp Kỹ thuật Tăng - Thiết giáp nhưng chưa kịp nhập học thì được nhận được giấy báo đỗ vào Trường Sĩ quan Tăng - Thiết giáp. .

Năm 1983: ông tốt nghiệp Trường Sĩ quan Tăng - Thiết giáp, được phong hàm Trung úy. Được điều động về công tác tại Sư đoàn 312, Quân đoàn 1 và giữ chức Trung đội trưởng.

QUAN SÁT 2 BÀI THAM LUẬN CỦA ÔNG GIANG NĂM 2016 và 2021

Trên các báo chí gia nô của đảng vẩn còn dăng bài tham luận của Trung Tướng  Phan văn Giang tại đại hội đảng XII, vào ngày thứ năm, 21/04/2016, với nội dung:" Về nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới". Bài tham luận này có nội dung khồng khác xa với nội dung bài tham luận của Thượng tướng Phan Văn Giang đã đọc trước Đại Hội Đảng Toàn Quốc XIII vào sáng ngày 27/1/2021 nói về “Củng cố, tăng cường thế trận quốc phòng toàn dân, tiếp tục xây dựng Quân đội nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại”. Nguồn:https://daihoi13.dangcongsan.vn/tin-moi/tham-luan-cua-dang-bo-quan-doi-tai-dai-hoi-4203

Người dân cảm thấy hai bài tham luận của Thượng Tướng Phan Văn Giang tại đại hội đảng XII năm 2016 và XIII 2021 có nội dung na ná nhau. Chúng tỏ, từ thứ trưởng lên Bộ Trưởng tư duy của ông gần như không có gì khác biệt nhau một thứ tư duy không tiến bộ, ù lì chậm chạm của một tướng kiêm Bộ Trưởng BQP thiếu khả năng lý luận và phản biện, nhưng thừa kỷ năng du côn của một tướng võ biền. Lập trường bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ bằng phương pháp:" chỉ đạo Quân đội thực hiện tốt công tác nghiên cứu, nắm, đánh giá, dự báo tình hình, tham mưu chiến lược; kiên quyết, kiên trì, xử lý kịp thời, linh hoạt, mềm dẻo, có hiệu quả các tình huống, không để bị động, bất ngờ, nhất là tình hình Biển Đông, góp phần bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, giữ vững môi trường hòa bình, ổn định"

Như vậy người dân đã hiểu việc làm của Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, Trưởng Ban Tuyên Láo và ông Thượng tướng Tân Bộ Trưởng BQP Phan Văn Giang đều nhất thống với TBT/ NPT trong việc bảo toàn lãnh thổ bằng phương pháp Hòa Bình, Hữu Hão với giặc xâm lược TQ, và QĐND lấy kế sách Hòa Bình làm gốc cho mọi vấn đề trên biển đông, chxhcnvn sẽ không làm phức tạp thêm tình hình tranh chấp ở biển đông. Đồng nghĩa với việc hòa hiếu và sẳn sàng nhượng bộ các yêu sách của giặc trước các cơn giận của Bắc Kinh về cái ao nhà VN.

Căn cứ lý lịch của hai tướng này rất giống nhau bề dầy kinh nghiệm về quân sư, cả hai đều đượng đảng tặng cho quân hàm Trung úy. Riêng về trình độ học vấn rất mỏng, so với độ dầy của lá lúa chắc là một chín một mười. Theo truyền thống của bộ đội cu "Hồ", phần lớn các tướng QĐNĐ, thường đi lên bằng hai đầu gối, ít khi thấy hàng tướng của QĐND xuất thân từ các trường đào tạo sĩ quan chính quy.

Nhìn chung, đám đầu lĩnh Pắc Bó phần lớn lép vế lão già Bắc Kỳ bệnh hoạn Hà Lội Nguyên Phú Trọng, lão già này đưa nhiều tướng CAND và QĐND vào cấc vị trí quan trọng nhằm bảo vệ sự sống còn của đảng hơn là để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ. Mượn một đoạn trích trong bài thơ:"“DĨ BẤT BIẾN ỨNG VẠN BIẾN"-“VŨ KHÍ” ĐẢNG CSVN BẢO VỆ CHỦ QUYỀN ĐẤT NƯỚC(?!) của thi sĩ Kiều Vũ để thay đoạn kết cho bài viết này:

Nay rõ tỏ -đảng cộng sản Việt Nam hèn nhục!…
Tên “cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”
Ruột “thái thú tay sai Tàu cộng”!…
Là viễn ảnh ngàn năm nô lệ mới(?!)
Nếu người dân cứ câm lặng ngàn đời(!)
Tổ quốc Việt Nam liệu còn tên trên bản đồ thế giới(?!).

Bình luận chính trị từ HDVNCH Lê Kim Anh 24.02.2021

 QUỐC HỘI PHI DÂN CHỦ CHXHCNVN - MỘT MÀU ĐỎ RỰC

Chủ tịch QH, bà Nguyễn Thị Kim Ngân vừa qua đã thông báo về tình trạng nhân sự của Quốc Hội khóa XV nước CHXHCNVN sắp tới sẽ được hình thành với khung 500 đại biểu.  Quốc hội khóa XV dự kiến sẽ có những đại biểu và phải là những người "thật sự có đức, có tài, xứng đáng đại diện cho nhân dân"(?!). Qua câu nói này của thím Ngân cho thấy QH nước chxhcnvn từ trước nay toàn là những người những thất đức, bất tài, không xứng đáng là đại biểu cho dân, trong đó có Nguyễn phú Trọng , Nguyễn xuân Phúc kể luôn thím Ngân và 95% ĐB khác.

Theo như thông báo của bà Ngân, Quốc hội khoá XV nhiệm kỳ  21.5.2021 mới dự trù có từ 12 đến 14 Uỷ viên Bộ Chính trị là đại biểu trong tổng số 500 đại biểu với ít nhất 95% là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam. Đại biểu là người ngoài Đảng từ 25-50 đại biểu (5%-10%); đại biểu trẻ tuổi (dưới 40 tuổi) khoảng 50 người (10%); đại biểu tái cử khoảng 160 người (32%).

Người dân không hiểu 25-50 ĐB ngoài đảng thuộc loại nhân thân như thế nào? chắc chắn đó là cánh tay nối dài, bưng bô cho đảng, hay những đảng viên đảng cs đội lốt các tu sĩ tôn giáo quốc doanh ?? Để thêm màu sắc bình quyền trong QH, Đại biểu phụ nữ được đảng bảo đảm với ỷ lệ ít nhất 35% tổng số người trong danh sách chính thức những người ứng cử đại biểu Quốc hội. Đó là nội dung của Nghị quyết do Uỷ ban Thường vụ Quốc hội ban hành và được báo Nhà nước trích đăng vào ngày 22/2/2021.

Trước đó, Quốc hội Việt Nam khóa XIV có 483 đại biểu (trong đó có 19 người ngoài đảng và 464 đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam). Khóa mới XV sẽ được "đảng cử dân bầu" vào ngày chúa nhật 23/5/2021. Con số 50 ĐB ngoài đảng là vì dân số hiện nay là 98.208.984 tính đến tháng 4/20219, chứ không phải đảng mở rộng cho giai cấp ngoài đảng vào QH. Cho dù đảng có gia tăng lên con số này lên 100 ĐB ngoài đảng, cũng không thay đổi được gì trong các quyết định của đảng cầm quyền, khi được bấm nút thông qua.

Theo Nghị quyết 1185/NQ-UBTVQH14 mới cụ thể, số lượng đại biểu ở cơ quan Trung ương được phân bổ cho các cơ quan, tổ chức, đơn vị gồm: 10 đại biểu (2%) ở các cơ quan Đảng, 3 đại biểu (0,6%) ở cơ quan Chủ tịch nước, 133 đại biểu (26,6%) ở cơ quan của Quốc hội, Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Văn phòng Quốc hội (đại biểu Quốc hội chuyên trách ở Trung ương) và 15 đại biểu (3%) ở cơ quan Chính phủ (gồm cả Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Bộ trưởng Bộ Công an). Nguồn: https://toquoc.vn/quoc-hoi-khoa-xv-se-co-500-dai-bieu-20210222163846898.htm
Lực lượng vũ trang, theo Nghị quyết, sẽ có 12 đại biểu trong quốc hội khoá 15, trong khi công an sẽ có 2 đại biểu.

NGHI QUYẾT 1185/NQ-UBTVQH14 TIẾP TỤC MANG TÍNH PHI DÂN CHỦ

Tình trạng bầu cử ở VN từ lâu bị đảng cs thao túng, tước mất quyền lựa chọn người tài đức ra để đại diện trong nghị trường Quốc Hội và các cơ chế hành pháp, lập pháp và tư pháp - các danh sách đại biểu QH và HĐND đều do Mặt Trận Tổ Quốc thiết lập, một cơ chế do đảng thành cs thành lập, nuôi dưởng và hành động theo đúng chủ trương của đảng - Mặt Trận Tổ Quốc chưa bao giờ có hoạt động nào gọi là vì dân.

Theo định nghĩa: Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là một bộ phận thống thuộc hệ thống chính trị của nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân; đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, chính đáng của Nhân dân; tập hợp, phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện dân chủ, tăng cường đồng thuận xã hội; giám sát, phản biện xã hội; tham gia xây dựng Đảng, Nhà nước, hoạt động đối ngoại nhân dân góp phần xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Đảng csVN lãnh đạo Mặt Trận Tổ Quốc. Nguồn:https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%B7t_tr%E1%BA%ADn_T%E1%BB%95_qu%E1%BB%91c_Vi%E1%BB%87t_Nam

Hệ thống gọi là chính trị nước chxhcnvn gồm có 3 cơ chế hoạt động đó là: Đảng csvn, Nhà nước và Mặt trận Tổ Quốc - tất cả đều do đảng thành lập và các đảng viên đảng cs lãnh đạo.
Các hệ thống chính trị của các quốc gia dân chủ tự do trên thế giới hiện nay, quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất của một quốc gia thật sự dân chủ và tự do. Vì đó là một cơ chế dân cử, tiếng nói của Quốc Hội là tiếng nói của dân chúng, phát biểu nguyện vọng của dân chúng. Quyết định của Quốc Hội là những quyết định nhân danh và thể hiện ý muốn của dân. Các ĐB tới đó để thảo luận các quyền lợi tối thượng cho quốc gia và cho dân, họ không tới để đồng thuận với đảng cầm quyền như QH nước chxhcnvn,

Đại Biểu Quốc Hội các nước dân chủ tự do trên thế giới có nhiệm vụ nói lên đường hướng chính trị, hướng đi của Quốc Gia nhằm mưu cầu lợi ích cho toàn dân. Do đó những quyết định luật pháp của Quốc Hội phải luôn luôn quan tâm đến nhu cầu chung của quốc gia. Cơ quan lập pháp này độc lập với hành pháp và tư pháp. Hệ thống chính trị của VNCH trước 1975 cũng theo mô thức tam quyền phân lập. 
Ý thức được quyền hạn và nhiệm vụ của Quốc Hội, nên các nước dân chủ tự do xây dựng hệ thống chính trị tôn trọng sự phân quyền trong cơ chế chính trị của một quốc gia. Trong QH nhiều đảng phái đều có cơ hội tham gia và sẽ cùng với đảng cầm quyền, tức đảng có số phiếu nhiều nhất cùng chăm lo việc nước.

Hiến pháp 2013 của CHXHCNVN quy định một cơ quan (Quốc hội) đảm nhiệm nhiệm vụ ban hành luật tương tự như nghị viện của các quốc gia khác - Những đỉnh cao trí tuê Pắc Bó đã dùng quy định này để làm lớp áo khoát dân chủ đánh bóng và bảo vệ cho việc nắm quyền bính của đảng csVN, thực chất QH.chxhcnvn là một thứ đảng trong đảng.

VAI TRÒ CỦA QH VÀ MẶT TRẬN TỔ QUỐC

Hệ thống chính trị độc tài toàn trị như CHXHCNVN thì QH chính là cơ quan quyền lực của Chính quyền do đảng csVN thiết lập, là nơi để hợp thức hóa các văn kiện của Bộ Chính Trị đưa qua - Một thực thể nằm dưới quyền lực của đảng, là bình phong cho tư cách hợp pháp các hành động của Chính Quyền độc tài toàn trị. Đó là nơi để thông qua các quyết định của đảng csVN, nhằm bảo vệ đảng. Những nhân vật gọi là đại biểu không được người dân tự do lựa chọn. Thành viên của QH phải được đảng đề cử thông qua một cơ chế gọi là Mặt Trận Tổ Quốc (MTTQ)- một ngoại vi được lãnh đạo bởi Đảng csVN. 

Nói một cách dể hiểu Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là cánh tay nối dài của hệ thống chính trị nước CHXHCNVN, được đảng csVN thành lập nhằm kết nối với các tổ chức chính trị ngoài đảng hoặc thân đảng, liên hiệp với các cá nhân tiêu biểu trong các giai cấp, các tầng lớp xã hội, các dân tộc, các tôn giáo và những người Việt Nam sinh sống ở nước ngoài thân đảng, chịu làm gia nô cho đảng. Đảng Cộng sản Việt Nam là cơ quan lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, thế nên thành phần chóp bu của MTTQ phải là đảng viên đảng cs.

Trong các cuộc bầu cử quốc hội tại Việt Nam, các ứng cử viên đều phải được Mặt trận Tổ quốc phê chuẩn để đưa vào danh sách ứng cử viên. Đồng thời, Mặt trận Tổ quốc còn đảm nhiệm việc giám sát cuộc bầu cử. Đây chính là điểm độc đáo của HTCT tại VN, đúng đường lối độc tài toàn trị của Nguyễn phú Trọng. Thế nên đi bầu QH nước chxhcnvn là hình thức được gọi là đảng cử dân bầu - dân không có quyền lựa chọn.

Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.

Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
Các đại biểu đều đồng chí của mình
Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc....
Trích từ Bài thơ “Đảng” của tướng vc Trần Độ”

Đại biểu không đảng phái có mặt mặt trong QH, một con số quá khiêm nhượng 5%, chỉ là những nét chấm phá cho cái gọi dân chủ xhcn, theo định hướng của đảng, vì trong  Hiến Pháp CHXHCNVN không có điều khoản nào nói về đối lập. Nếu như những nhân vật tự ứng cử, may mắn được đảng chiếu cố cho trúng cử vào QH, thì những người này hoàn toàn không có khả năng để thay đổi được điều gì do đảng đề ra - vì khi biểu quyết thì con số này không được tôn trọng vì qua thấp, họ có thể ví như những cái loa phát nhạc vàng lạc lỏng trong khán phòng QH nước CHXHCNVN.

Như thế người dân đừng ngạc nhiên với sự im lăng của các ĐB, khi giá điện, giá nước tăng cao, thuế như khối kim tự tháp trên lưng người dân, các BOT tha hồ mọc khắp mọi nơi.... Các đại biểu dân tại cơ quan quyền lực gọi là cao nhất nước hiện nay, mổi lần giặc đến nhà thì tòa nhà Diên Hồng nơi mà các ông bà đại biểu thường xuyên tụ tập nơi đây để làm áp phe, thay vì thảo luận biểu quyết nên HÒA hay nên CHIẾN với giặc TQ , đúng với truyền thống giử nước của tổ tiên đời nhà Trần trước họa Nguyên Mông xâm lăng nước Đại Việt, đám gia nô của đảng  trong QH rút đầu hết vào mai rùa để giử Hòa Hiếu, Hòa Bình với giặc như Thượng Tướng Nguyễn Trọng Nghĩa từng tuyên bô và giáo huấn QĐNĐ. 

Trong quá khứ của lịch sử QH nước chxhcnvn có từ năm 1946 qua 14 khóa, không có một ông bà đại biểu nào dám lên tiếng hay có một hành động tích cực nào để đuổi giặc TQ ra khỏi bờ cỏi VN. Tòa nhà gọi là Lập Hiến cho tới nay cũng chưa làm được một đạo luật về biểu tình, một quyền căn bản của người dân cũng bị tước đoạt. Đám ĐB này chỉ làm luật để làm sao đảng có thể cướp đất dân, hạn chế quyền sở hữu đất đai của người dân.....chúng làm luật để đảng có thể ngồi trên đầu dân, như ông già bệnh hoạn NPT từng tuyên bố vào ngày 29.9.2013: Hiến Pháp đứng sau cương lĩnh chính trị của đảng ccsVN. Nguồn: https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/the-communist-party-platform-more-important-than-the-constitution--sec-general-09292013113833.html

Tóm lại, 500 đại biểu quốc hội mới khóa XV, rồi đây cũng như các khóa trước, kéo nhau tới phòng họp để nghe đảng giáo huấn và bấm nút thông qua, không phải đi họp hay thảo luận những kế sách đem quyền lợi về cho dân hay tổ quốc hoặc bàn về các kế sách chống giặc giử nước .

Những đại biểu này sẳn sàng làm những đạo luật hại dân nhiều hơn là lợi cho đân. Các ông bà đại biểu cũng sẽ thật ngoan hiền, trung với đảng, hiếu với thiên triều nên không bao giờ có một ý kiến nào trái chiều với ý đảng, họ chỉ biết tung hô NHẤT TRÍ CAO VỚI ĐẢNG!! 

Truyền thống của QH.CHXHCNVN là như thế, 500 bộ não rồi đây sẽ được đảng điều khiển bằng cách bấm nút từ xa. Với 95% số đảng viên đảng csvn là đại biểu trong QH nước CHXHCN sẽ tiếp tục tạo nhiều hệ lụy và sự thiệt hại rất lớn về phía nhân dân và tổ quốc, như đã từng thiệt hại từ thời hcm và phạm văn đồng, tiếp tục cho đến đời nguyễn văn linh, đổ mười, lê khả phiêu, cho tới đời nguyễn phú trọng đã làm mất quá nhiều đất đai và biển đảo của VN.

Bình luận chính trị từ Hậu Duệ VNCH Võ Thị Linh 24.02.2021

 TƯỚNG ĐỖ CAO TRÍ NGƯỜI CHẾT KHÔNG YÊN

Đại Tướng Đỗ Cao Trí, một danh tướng được thế giới nể phục, một tài danh và là niềm hãnh diện của tỉnh Biên Hòa. Ông đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống lại sự xâm lược của Cộng sản miền Bắc, bảo vệ  miền Nam tự do. Nếu ông còn sống chắc có lẽ  không có ngày 30 tháng 4 năm 1975. Lịch sử đã sang trang, nhưng đối với kẻ chiến thắng “Nghĩa tử không là nghĩa tận” nên người chết vẫn không yên.


Để nhắc nhớ  cũng như giúp giới trẻ sinh ra sau chiến tranh được  biết về Tướng Đỗ Cao Trí, chúng ta cùng đọc lại trong phần bài viết của cựu Chuẩn Tướng Trần Quang Khôi:

”Trong buổi lễ xuất quân đánh sang Campuchia của Lữ đoàn 3 Kỵ Binh tháng 1 năm 1971, Trung Tướng tuyên bố là ông sẽ sống và chết với ba quân trên chiến trường. Ông đã giữ đúng lời hứa. Ông đã cống hiến trọn cuộc đời mình cho Quân đội và Tổ Quốc. Sáng ngày 23 tháng 2 năm 1971, sau khi dự buổi thuyết trình sáng ở Bộ tư lệnh hành quân Quân Đoàn III tại Tây Ninh, như  thường lệ, ông lên trực thăng chỉ huy bay sang Campuchia. Trực thăng vừa cất cánh bay lên hướng Bắc được vài phút thì phát nổ. Tất cả mọi người trên trực thăng đều tử vong. Tin Trung Tướng Đỗ Cao Trí tử trận làm xúc động dư luận trong nước và thế  giới. Báo Times và Newsweek  loan tin ca ngợi tài năng và lòng dũng cảm của ông. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu truy thăng ông lên Đại Tướng. Đại Tướng Creighton Abrams, Tổng tư lệnh quân lực Hoa Kỳ tại Việt Nam đã nghiêng mình trước linh cữu ông”
DCT1

Là một vị Tướng dũng cảm khi sống  chiến đấu với lính nơi tuyến đầu lửa đạn, khi chết đi thân xác của ông được an táng bên cạnh những người lính tại Nghĩa trang Quân đội Biên Hòa. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa cũng đổi thay theo vận mạng của đất nước. Bằng sự thù hận của người chiến thắng, tượng Thương Tiếc bị lật đổ và những năm sau đó chính quyền cộng sản cũng không muốn mộ phần của Tướng Đỗ Cao Trí tồn tại nơi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa dù nơi đây đã trở thành hoang phế. 


Gia đình chỉ được phép mang đi phần cốt, riêng phần kim và hiện vật nhất là những huy chương vàng, huy chương bạc được xếp vào tài sản của chính quyền cộng sản.

Người chết vẫn không yên, căn nhà số 7 đường Trịnh Hoài Đức cũ là của thân phụ Tướng Đỗ Cao Trí, là nơi thờ phượng và lưu giữ tư vật của người đã mất, cũng bị chính quyền cộng sản tìm cách san bằng có dự tính, qua việc mở con đường nhỏ dài không quá 500m nối giữa đường Trịnh Hoài Đức và Phan Đình Phùng.

Theo lời kể của anh Đỗ Cao Thông người em út của ông hiện đang sống tại Paris:’

“Năm 1984, sau khi tôi đi cải tạo về chánh quyền CS ở Biên Hòa thông báo cho gia đình biết là nên bốc mộ Đỗ Cao Trí nếu gia đình không làm thì họ sẽ làm. Tôi và anh Đỗ Cao Phước bàn nhau tìm người nào làm với tiền công gia đình có thể trả được. Lúc đó tôi nghèo lắm, cải tạo ra có còn gì đâu. Tôi thì ngủ nhờ ngoài hiên nhà anh chị 6 Thanh( nhà đã bị tịch thu 2 năm sau ngày vào trại cải tạo). Anh Phước thì cũng mới vừa ra trại. Sau cùng cũng tìm được người bốc mộ vẫn còn giữ sự tôn kính với người đã khuất bằng giá cả tượng trưng.

 Mộ do công binh làm nên chắc chắn lắm, phải đục một lớp béton dầy khoảng 20 cm, ở bên trong vẫn còn nguyên vẹn, bao nhiêu huy chương khuy áo bằng kim loại đều bị tịch thu vì họ tưởng là vàng (khi bốc mộ có công an chìm nổi đứng chung quanh). Sau đó hài cốt được đem thiêu tại Hóa An, vì hỏa thiêu bằng củi nên tro cốt còn sót lại nhiều.Tôi lấy một phần tro rải xuống sông Đồng Nai(gần cầu xa lộ ngó qua thấy Cù Lao) để một phần tro của anh trôi được trở về với quê hương, phần còn lại cho vào hủ sành đem về thờ.
Đến năm 2000, thân nhân ở Bến Gổ cho hay là dân đã lấn đất vào đất nghĩa trang gia đình, có phần mộ của ông bà, cha mẹ,chú bác…chánh quyền sở tại bảo phải lo di dời vì nơi đó sẽ thành khu dân cư.
Anh 2 Đỗ Cao Minh bên Pháp buồn lắm, gia đình bàn bạc với quyết định là chuyển hết qua Pháp. Thế là công việc bắt đầu, mua đất ở nghỉa trang, thuê người xây mộ bia. Ở Việt Nam thì vợ chồng anh Đỗ Cao Phước thuê người bốc mộ, xong chuyển vào chùa chờ đợi.

Trong cuối tháng 6/2014,gia đình ĐỖ CAO đã chuyển được hài cốt của thân nhân từ Biên-Hòa qua Pháp và cải táng tại nghĩa trang Saint-Germain du Corbéis,tinh Alençon sau một thời gian dài (4 năm thủ-tục) vì nghĩa trang gia-đình ở Bến-Gỗ sẽ bị xóa sổ.Hài cốt gồm ông bà nội Đỗ-cao-Sô,ông bà thân sinh Đỗ-cao-Lụa và Tô-thị-Dinh,ông chú Đỗ-cao-Thuận, anh thứ ba Đỗ-cao-Khải và Tướng Đỗ-cao-Trí . Con người ai cũng có cái sống và cái chết, nhưng chết rồi cũng không được để yên.Thôi đành phải xa lià quê hương lần nữa.”

Đã gần 40 năm chấm dứt chiến tranh, kẻ thắng trận  luôn kêu gọi xóa bỏ hận thù và hòa hợp hòa giải dân tộc. Chỉ tiếc là chính quyền cộng sản không xử sự được một phần như hành sử của người Mỹ sau cuộc chiến tranh nam bắc và cũng không có được tình cảm của người cựu thiếu tá Việt Nam Cộng Hòa, sau 13 năm tù đầy biệt xứ, vẫn còn đủ tấm lòng thương cảm với những người lính bên kia đã chết trong cuộc chiến:

“Ta địch bạn thù chung bia mộ,

Chung lời thương tiếc tiễn đưa nhau...”

Công và tội với đất nước lịch sử đời sau sẽ phán xét. Nhưng trong hiện tại, trên con đường xây dựng tự do dân chủ và chống giặc phương Bắc, làm sao có thể tin được người cộng sản thực tâm xóa bỏ hận thù và hòa hợp dân tộc với người sống, khi người chết vẫn chưa yên…
N.H.H
Nguồn: 
                                                      NHỮNG HÌNH ẢNH TRONG NGÀY CẢI TÁNG
Paris4Paris3Paris2
Paris1

 TÂN TRƯỞNG BAN TUYÊN LÁO TRUNG ƯƠNG  VỚi ĐỐI SÁCH " DĨ BẤT BIẾN ỨNG VẠN BIẾN" BẢO VỆ CHỦ QUYỀN ĐẤT NƯỚC (?!)

Hôm qua 19/02/2021, cơ quan truyền thông nhà nước csViệt Nam đồng loạt đưa tin Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, nguyên quán tỉnh Tiền Giang, miền Nam Việt Nam, được ban lãnh đạo đảng Cộng sản bổ nhiệm vào chức vụ này thay thế cho ông Võ Văn Thưởng, cựu Trưởng ban, người vừa trước đó được cử vào vị trí Thường trực Ban Bí thư của đảng Cộng sản. Đây là một tin hơi bất ngờ với người dân và giới chính trị, nhưng không lạ với chính sách sách đối ngoại với đàn anh 4 tốt của Bộ Chính Trị dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Phú Trọng.

THÂN THẾ CỦA NGUYỄN TRỌNG NGHĨA

Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa được Bộ chính Trị chọn làm Trưởng Ban Tuyên Giáo và phó vẩn là thiếu tường Nguyễn Mạnh Hùng. Như vậy Ban Tuyên Láo lọt vào tay hai tướng quân đội. Về học vị, học hàm của ông Thượng tướng này là cử nhân khoa Học Xã Hội và Nhân văn không thấy được đảng ghi nhận tốt nghiệp trường nào năm nào? về con đường học vấn của Nghĩa được đảng ghi rất sơ sài, bên cạnh đó thì con đường phục vụ trong quân đội của Nghĩa, người ta thấy đảng ghi nhận rất dầy cộm. Ngược lại,  ông phó Nguyễn Mạnh Hùng, về lý lịch học vấn thì dầy cộm còn về mặt quân đội thì mỏng như lá lúa. 

Như vậy, trình độ học vấn của ông này không có gì khác biệt như những tướng dốt nát khác trong hàng ngũ QĐND với văn bằng cử nhân và lý luận chính trị cao cấp do đảng cấp để khớp với chức vụ và khớp với cái tên "đỉnh cao trí tuệ của đảng".

Nhìn qua lý lịch của ông Nghĩa người ta nhận ra được một điều là cấp bậc sĩ quan do đảng phong tặng trung úy năm 1985, từ đó đều đặn cứ vài năm được leo lên một cấp cho đến thượng tướng năm 2017. Người ta cũng không thấy đảng ghi nhận ông tốt nghiệp trường sĩ quan nào trong QĐND? giống như ĐT Võ Nguyên Giáp và hàng chục tướng khác.

Xem ra ông Trọng chọn một tướng QĐ vào vị trí của Ban Tuyên láo, không phải vì tài cao bắc đẩu của Nguyễn Trọng Nghĩa, nó chỉ mang ý nghĩa là nâng tỉ lệ người miền nam trong các vị trí lãnh đạo cao cấp để tránh việc kỳ thị vùng miền trong đám chóp bu. Kế đến là thuận lợi cho chiến lược đối ngoại của đảng, là tránh gây phức tạp tình hình và tạo thêm khó khăn cho phía TQ trong việc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của VN, xoa dịu được những cơn phẩn nộ của đàn anh TQ, khi bọn bành trướng này xem chủ quyền biển đảo của VN là ao nhà của Bắc Kinh. Thế nên, việc chọn Nguyễn Trọng Nghĩa vào vị trí Tuyên Giáo là phù hợp với đường lối đảng và của Trọng..

Tướng cộng sản khi càng trèo lên cao, thì lời ăn tiếng nói cần phải cẩn thận với đàn anh TQ, thế nên đường lối của đảng cs trong triều đại của Lú vẩn là chấp nhận làm tay sai cho TQ, một thứ thái thú An nam. Tướng Nghĩa có nhiệm vụ làm công tác tư tưởng để hướng dẩn dư luận quần chúng theo ý đảng, bắt quân dân phải luôn giử hòa hiếu với láng giềng 4 tốt của đảng csVN. 

CÁCH BẢO VỆ LÃNH THỔ CỦA NGHĨA CŨNG GIỐNG PHÙNG QUANG THANH

Đưa một tướng võ biền Nguyễn Trọng Nghĩa, thiếu kiến thức chuyên môn ra để nhiệm chức vụ Trưởng Ban Tuyên Láo của đảng, đũ để thấy Ban Hội Tề Ba Đình đã không cần những nhân sự có não to như Hoàng chí bảo và các ông bà thành viên của Hội Đồng Lý Luận Trung Ương trong việc truyền bá Mác Lê và hệ tư tưởng khống của ông kẹ biết nói thông thạo 29 thứ tiếng, mà chọn người có hiếu với Bắc Kinh.

Tuy mới được chọn vào vị trí lãnh đạo một cơ quan quan trọng về mặt lý luận cũng như là mủi nhọn tuyên truyền của chế độ và đảng csVN, từ lập trường của Ông Nghĩa người ta có thể nhìn ra được ý đồ của Tổng Trọng và 199 thành viên của Ban Chấp hành Trung Ương Đảng Khóa XIII là rất thích sở hữu những áo mảo  cân đai quan Thái Thú do Tập ban tặng.

Trong vấn đề bảo vệ chủ quyền đất nước mà người dân đã từng được nghe ông Nghĩa đã phát biểu trước QH ngày 21.10.2019 là:

Chúng ta kiên quyết, kiên trì theo tinh thần “dĩ bất biến ứng vạn biến”. Những vấn đề thuộc về nguyên tắc là chúng ta kiên quyết giữ gìn. Như Thủ tướng đã nói, những vấn đề thuộc về độc lập chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ là chúng ta quyết không nhân nhượng. Nhưng chúng ta phải có đối sách phù hợp vì truyền thống văn hóa giữ nước của chúng ta là hòa hiếu, hòa bình”. 

Lấy Dĩ bất biến ứng vạn biến" - một câu nói mà đảng cho đó là câu nói của hcm nói trước khi lên đường sang Pháp năm 1946 để nài nỉ Pháp công nhận VNDCCH.

Trong chiến lược bảo vệ chủ quyền đất nước của tướng Nghĩa, ông nói là phải theo đúng truyền thống giử nước đứng đắn của tổ tiên là "Hòa Hiếu Hòa Bình". Xem nguồn: https://thanhnien.vn/thoi-su/tuong-nguyen-trong-nghia-truyen-thong-van-hoa-giu-nuoc-cua-ta-la-hoa-hieu-hoa-binh-1143188.html

Câu nói của tướng Nghĩa Phó chủ nhiệm Tổng Cục Chính Trị của QĐND,  nhằm đánh tráo khái niệm về truyền thống giử nươc của tổ tiên VN. Truyền thống giử nước của tổ tiên ta là đánh trước rồi mới nói đến chuyện hòa hiếu. Lý Thường Kiệt và Quang Trung Nguyễn Huệ đều có chủ trương đánh tiêu diệt quân xâm lược trước rồi mới bàn đến chuyện hòa bình, hữu hảo. Tinh thần Hội Nghị Diên Hồng thời nhà Trần là Chiến chứ không Hòa.

"Dĩ bất biến ứng vạn biến" cũng chính là sách lược mà ông Đại Tướng Phùng Quang Thanh cũng đã từng lên tiếng trong ngày 29.12.2015, khi giàn khoan 981 được đàn anh TQ kéo vào thềm lục địa VN, ông này đã từng phát biểu:

“Ta với Trung Quốc, hai nước láng giềng còn va chạm, còn mâu thuẫn trên biển, thể nào lúc này, lúc kia sẽ có va chạm, có mâu thuẫn, bất đồng nên lãnh đạo các bộ, ngành, địa phương khi gặp tình hình như vậy thì hết sức bình tĩnh, tin tưởng tuyệt đối vào Bộ Chính trị, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ. Nếu chúng ta không vững vàng thì rất dễ bị phân hóa”, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh nhấn mạnh. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải tăng cường hợp tác cùng có lợi, xác định Trung Quốc là nước lớn láng giềng, liền kề, theo tinh thần “dĩ bất biến, ứng vạn biến”. 

Theo Bộ trưởng Thanh, “láng giềng là bất biến, không thay đổi được nên phải chung sống hòa bình, lâu dài, hợp tác với nhau đôi bên cùng có lợi. Chúng ta tăng cường hợp tác để hạn chế mặt phải đấu tranh, nhưng đấu tranh cũng để hợp tác. Đấu tranh không thể để đỗ vỡ, xung đột”.

Bộ trưởng Thanh còn cho biết, khi tàu Trung Quốc gặp nạn, chúng ta cứu và đối xử rất nhân đạo, chúng ta làm rất đàng hoàng, chăm sóc đối xử rất tử tề. Chúng ta không làm khẩu hiệu chữ đỏ, quay phim, chụp ảnh mà cứu dân nước bạn như cứu dân nước mình.

Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc". Chúng ta bảo vệ chủ quyền lãnh thổ đất nước nhưng vẫn phải bảo vệ hòa bình, ổn định chính trị, thành quả cách mạng và giữ quan hệ hữu nghị Trung Quốc, tăng cường phát triển toàn diện kinh tế - xã hội đất nước. Chúng ta tăng cường an ninh quốc phòng là để tự vệ, khi nào buộc phải tự về thì chúng ta mới tự vệ.

Tướng Nghĩa đã lập lại câu nói của Cựu Bộ Trưởng BQP Phùng Quang Thanh. Vậy là truyền thống giử nước của đảng là tới đâu hay tới đó. Ông Nghĩa đã diễn sai truyền thống đấu tranh của tổ tiên VN. Tổ tiên VN, như Vua Quang Trung là "Đánh cho chúng biết là nước nam có chủ", dù ông chỉ có 100.000 quân nhưng sẳn sàng để chọi với 300.000 quân xâm lược nhà Thanh trong năm 1789.

Vậy đã quá rõ, nhiệm kỳ của Nguyễn Phú Trọng đã sẳn sàng tiếp tục hòa hiếu bưng bô cho Bắc Kinh để giử đảng, phù hợp với cách chọn tân thủ tướng mới Phạm Minh Chính của Trọng. Như vậy Trọng đã an tâm hơn với hai tướng CA và QĐ đã từng thề trung thành với đảng, nay lại thêm một con két gốc Bắc Kinh đảm nhiệm ban Tuyên Láo, hạnh phúc đã tràn ngập trong tim của Trọng Lú, đồng thời báo hiệu một tương lai đầy bất hạnh của Việt tộc trong 5 năm sắp tới...Ngoài bãi Tư Chính, không biết đảng còn nhường thêm đất đai hay biển đảo gì nửa cho phương bắc nửa hay không??

Bình luận chính trị từ Hậu Duệ VNCH Võ Thị Linh 20.02.2021

 TÂM TÌNH CỦA CỰU ĐẠI TÁ AN NINH VỀ VIỆC BỎ ĐẢNG

Tự bạch, giải trình về 10 lý do bỏ đảng của cựu đại tá an ninh Nguyễn Đăng Quang.
Đôi điều bộc bạch khi nhận “Quyết định xoá tên”
Đăng bởi: đại tá an ninh Nguyễn Đăng Quang, ngày 3 tháng 2, 2020 trên trang cá nhân.
Thằng con trai 46 tuổi của tôi hồ hởi báo tin: “Nhà mình hôm nay có tin vui. Bố phải thông báo cho tất cả anh chị em nội ngoại và bạn bè thân thiết biết để mọi người mừng cho bố. Có lẽ bố phải mở tiệc chiêu đãi cả nhà để đánh dấu sự kiện này”. Nói đoạn, nó mở bì thư, trịnh trọng đọc quyết định của Quận ủy Cầu Giấy v/v xóa tên tôi khỏi danh sách đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) “do đã vi phạm quy định chuyển sinh hoạt Đảng”.
Tôi quyết định “thoái Đảng” (tức lẳng lặng bỏ Đảng, không chuyển sinh hoạt Đảng) từ giữa năm 2003 ngay sau khi nhận quyết định nghỉ hưu. Ngày 3/2/2020 này, tôi đã “thoái Đảng” được suýt soát 17 năm. Còn trong thực tế, xin tiết lộ điều “bí mật” sau đây:
Ngay khi còn đang phục vụ trong lực lượng vũ trang, tôi đã âm thầm “khai trừ Đảng khỏi lòng tôi” rồi. Tôi đã thực hiện điều này trong lặng lẽ, tức chỉ có tôi biết. Chính xác việc trên là từ khi nào, tôi không nhớ rõ, chỉ biết nó bắt đầu ngay sau khi nhận ra mình đặt lòng tin nhầm chỗ. Mãi sau này, khi chính thức “thoái Đảng”, tôi mới biết là đã có rất nhiều đảng viên ĐCSVN cũng hành động giống tôi, nghĩa là âm thầm “khai trừ Đảng trong lòng” khi còn tại chức, không đợi sau khi nghỉ hưu mới “thoái Đảng”.
Công bằng mà nói, lý tưởng cộng sản đã từng một thời là khao khát và ước vọng của biết bao thế hệ trẻ. Trong thập kỷ 1960’s và 1970’s, lý tưởng cộng sản đã thôi thúc hàng triệu thanh niên trai tráng, trong đó có tôi, tự nguyện viết đơn xin đứng trong hàng ngũ ĐCSVN.
Hồi tưởng lại, niềm tin vào lý tưởng cộng sản thật là trong sáng, nó đã không chỉ lay động trái tim tôi, mà còn sưởi ấm tâm hồn tôi. Chẳng thế mà Milovan Djilas (1911-1995) cố Chủ tịch Quốc Hội Liên bang Nam Tư, cố Uỷ viên BCT Đảng Cộng sản Liên bang Nam Tư, đã để lại một câu bất hủ cho hậu thế: “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có cái đầu”.
Vì thế, lòng tin vào lý tưởng cộng sản trong tôi phai nhạt dần, cho đến đầu thập niên 1990’s thì nguội lạnh và lịm tắt hẳn. Tôi thực sự đã mất hết lòng tin vào ĐCSVN, vào chủ thuyết Marx-Lenine, vào CNXH và CNCS, và cả vào cái gọi là “Đỉnh cao trí tuệ” nữa.
Tôi “thoái Đảng” vào thời điểm hiện tượng trên còn hãn hữu, nhưng đến nay nó đã trở nên phổ biến. Các đảng viên ĐCSVN, khi nhận quyết định nghỉ hưu, thường họ không chuyển giấy sinh hoạt cho các đảng bộ địa phương, mà lặng lẽ cất kỹ dưới đáy tủ như kỷ niệm của “một thời đáng quên”. Họ lặng lẽ, âm thầm thực hiện hành động đó, không ồn ào và công khai với bất cứ ai, trừ khi là bạn rất thân của nhau. Đến nay, đã bao nhiêu đảng viên cộng sản chọn cách này để “tạm biệt” Đảng, không một ai có thể biết chính xác, bởi Đảng giấu rất kỹ. Nhưng theo nhiều người dự đoán, con số này ước khoảng 45%! Số còn lại, mang tiếng là “vẫn yêu Đảng”, nhưng thực tế đa số họ đã “chán Đảng”, họ miễn cưỡng phải tiếp tục ở lại sinh hoạt vì nhiều lý do khác nhau, trong đó phải kể đến lý do hàng đầu là sợ liên lụy đến con cháu, tiếp đến là sợ ảnh hưởng đến “sổ hưu”, tức kế sinh nhai hàng ngày của họ.
Vậy phong trào “thoái Đảng” do đâu mà có? Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi có thể khẳng định nó bắt đầu từ lòng tin (vào ĐCSVN) bị giảm sút, đến chỗ hồ nghi sự lãnh đạo của Đảng, và cuối cùng là mất sạch lòng tin vào Đảng. Thế là bệnh “chán Đảng”, như một hệ lụy tất yếu, nó xuất hiện trong sâu thẳm tâm can rất nhiều đảng viên. Bệnh “chán Đảng” nhanh chóng trở thành phong trào “thoái Đảng”. Căn bệnh này lây lan rất nhanh, song nó không gây nguy hiểm cho đất nước và xã hội, nhưng lại rất nguy hiểm cho đảng cầm quyền. Xét về khía cạnh luật pháp hay đạo đức, nó không vi phạm điều khoản nào trong mọi văn bản quy phạm pháp luật, vì vậy nó không thể bị quy kết là “có tội”. Lượng tích tụ lâu dần, từ ngày này qua tháng khác, sẽ biến thành chất. Đây là một quy luật tất yếu, không một ai có thể ngăn cản nổi.
***
Đến đây có thể có người đặt câu hỏi: Do đâu mà tôi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” một cách logic và biện chứng như vậy? Vâng, đơn giản từ chỗ giảm sút niềm tin, tới chỗ mất hết lòng tin vào ĐCSVN, rồi sớm vướng phải căn bệnh “chán Đảng” để cuối cùng đi đến quyết định “thoái Đảng”, trong vòng có vài năm! Trước khi trả lời câu hỏi trên, xin khẳng định ngay tôi chưa một lần bị kỷ luật về Đảng hoặc về chính quyền. Tôi quyết định “thoái Đảng” giữa năm 2003 sau khi nghỉ hưu là do nhiều nguyên nhân, nhưng trước hết là bởi 10 thực tế sau đây quyết định:
Một là: Nhà nước CHXHCN Việt Nam là nhà nước toàn trị, xã hội ta là xã hội chuyên chế, phi dân chủ. ĐCSVN đã độc đoán áp đặt vào Điều 4 Hiến pháp: “ĐCSVN là lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Điều luật này chứng tỏ Đảng đã vô lý và ngang ngược bắt toàn xã hội chấp nhận ý chí của một thiểu số. Như vậy có phải là độc tài, phi dân chủ không? Đã thế, Đảng lại không chịu trách nhiệm với bất cứ quyết định nào về mặt pháp lý của mình. Không thể coi nhà nước ta là dân chủ được, chỉ có thể nói đó là xã hội toàn trị, phi dân chủ mà thôi. Ngày nào còn chưa loại bỏ điều luật phi lý và phi pháp trên, ngày đó không thể nói là nhà nước và thể chế có dân chủ được. Thử hỏi có chính đảng nào trên thế giới này lại mặc định trong Hiến pháp nước mình sự độc quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội như ở Việt Nam ta?
Hai là: Trong bộ Luật Đất đai, một bộ luật thiết yếu đối với người dân Việt Nam, thay cho hình thức “Đa sở hữu đất đai” như vốn có từ trước khi ĐCSVN ra đời, Đảng đã vô lý áp đặt vào Điều 4 (lại Điều 4). Bộ Luật này như sau: “Đất đai là sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý”. Điều khoản tù mù và cực kỳ vô lý này là một tử huyệt của thể chế nước ta, đồng thời là nguyên nhân chủ yếu gây ra bất ổn xã hội. Nói vậy vì nó trực tiếp mở rộng đường cho các phe nhóm lợi ích “bán nước, hại dân” trong Đảng liên kết với 63 Bí thư Tỉnh ủy các địa phương trên toàn quốc tha hồ cướp đất của dân, nhất là ở các vùng thôn quê. Chừng nào Luật Đất đai còn duy trì điều khoản vô lý, phi tự nhiên này, chừng đó sẽ còn xảy ra những vụ như Thủ Thiêm, Lộc Hưng (Tp.HCM), Văn Giang (Hưng Yên), Dương Nội (Hà Nội), Đoàn Văn Vươn (Hải Phòng), Đặng Ngọc Viết (Thái Bình), Đặng Văn Hiến (Đắc Nông),v.v… Dù cho đã cố áp dụng và tìm mọi cách để ngăn chặn, ĐCSVN cũng bất lực, không thể chấm dứt tình trạng khiếu kiện ngút trời của dân oan khắp 3 miền đất nước do họ bị giải tỏa và cưỡng chế đất đai bất hợp pháp và vô tội vạ.
Ba là: Việt Nam không có Tam quyền phân lập nên không có Nhà nước pháp quyền. Đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay đều áp dụng mô hình tam quyền phân lập. Ba nhánh quyền lực, gồm Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp hoàn toàn độc lập, không phụ thuộc nhau, kiểm soát và hạn chế quyền lực của nhau nhằm thực thi nguyên tắc phân quyền giữa các thiết chế trên trong một nhà nước pháp quyền. Không một ai hoặc một định chế nào, kể cả Tổng thống hoặc chính đảng cầm quyền, có thể đứng trên 3 thiết chế này. Trên và cao hơn họ chỉ có thể là Hiến pháp. Đây là một phát kiến của nhân loại chứ không phải là sản phẩm của riêng giai cấp nào. Còn ở Việt Nam, trên và cao hơn họ trong suốt 75 năm qua không phải là Hiến pháp, mà duy nhất chỉ có ĐCSVN ngự trị. Nếu “rule of law” là pháp quyền và “rule by law” là pháp trị (pháp quyền là sự cai trị của pháp luật, còn pháp trị là sự cai trị bằng pháp luật) thì mô hình nhà nước ta là mô hình Nhà nước Đảng trị. Khác với đa số các quốc gia trên thế giới, ĐCSVN quản lý và cai tri đất nước bằng luật lệ riêng của mình. Như vậy, rõ ràng nước ta là Nhà nước Đảng trị. Ngày nào ta còn duy trì hệ thống pháp luật lạc lõng này, ngày đó sẽ còn xảy ra nhiều bất công pháp lý cũng như vô vàn vụ án oan sai tày đình.
(P/S: Đơn cử, trong vụ Đồng Tâm mới đây nhất, lẽ ra VKSNDTC khi phát hiện thấy BCA có dấu hiệu vi phạm pháp luật (nửa đêm giữa thời bình, BCA ngang nhiên điều động hàng ngàn CSCĐ xâm nhập bất hợp pháp cộng đồng dân cư và nhà riêng công dân, nổ súng giết hại cụ ông Lê Đình Kình, 84 tuổi đời, 58 tuổi đảng ngay tại nhà riêng, cướp và mang đi nhiều tài sản cùng nhiều hồ sơ, tài liệu quý của gia đình, bắt mang đi gần 30 người dân Đồng Tâm,v.v…) thì họ phải chủ động khởi tố vụ án hình sự để điều tra, xác định nguyên nhân và động cơ việc giết hại cụ Kình và gián tiếp làm 3 CSCĐ “hy sinh”, mà không phải “chờ lệnh” hay “được phép” của Bộ Chính trị hoặc Ban Bí thư Trung ương ĐCSVN! Nhận thấy có việc vi phạm cực kỳ nghiêm trọng pháp luật VN, sáng 21/01/2020 vừa qua, 12 người chúng tôi có “Đơn Tố giác” tội phạm và đã chuyển trực tiếp cho VKSND Tp. Hà Nội và Cơ quan CSĐT Công an Tp. Hà Nội về vụ việc nói trên. Điều 146 Bộ luật TTHS 2015 quy định, trong phạm vi 03 ngày làm việc, chúng tôi phải được báo cho biết kết quả thụ lý đơn tố giác nói trên của chúng tôi. Nhưng đến nay đã quá thời hạn trên, nhưng chúng tôi chưa nhận được hồi âm nào của 2 cơ quan tư pháp có trách nhiệm tiến hành công tác tố tụng. Liệu tất cả có rơi vào im lặng?)
Bốn là: Thực trạng tham nhũng ở nước ta rất khủng khiếp. Bản chất thể chế chính trị của ta là sinh ra tham nhũng, ngược lại, bọn tham nhũng ra sức bảo vệ cho cơ chế đã sinh ra chúng tồn tại. Đảng chỉ giỏi chống tham nhũng trên giấy, và chỉ chống tham nhũng bằng các nghị quyết sáo rỗng. Càng hô hào chống tham nhũng, thì tham nhũng càng lớn mạnh. Trong suốt 30 năm qua, ĐCSVN chỉ giỏi nói mồm, giỏi tuyên truyền, kêu gọi “toàn Đảng, toàn dân” diệt trừ tham nhũng. Tưởng rằng tham nhũng sẽ sớm “toi đời”, nhưng chẳng hiểu sao, cứ sau mỗi kỳ Đại hội Đảng, tệ nạn này lại càng sống khỏe. Từ chỗ chỉ là một vài con sâu đơn lẻ, chúng đã sớm trở thành một bầy sâu, và nay đã lớn mạnh thành những tập đoàn sâu, chúng ăn của dân “không chừa một thứ gì” thì hỏi làm sao không “chết cái đất nước này”? ĐCSVN ngày nay đang tha hóa, biến chất và suy thoái toàn diện. Có thể khẳng định,100% các “con sâu cỡ bự” này đều là đảng viên cao cấp của ĐCSVN. Người viết bài này xin nói thật điều sau đây: “ĐCSVN sẽ khó tránh khỏi số phận sụp đổ như các ĐCS ở các nước XHCN Đông Âu và Liên Xô trước đây. Lý do duy nhất là nó đã và đang dung dưỡng cả một bầy sâu bọ tham nhũng trong lục phủ ngũ tạng của mình”! Vâng, câu “Sư tử thân trung trùng thực sư tử nhục” là rất nhỡn tiền, bởi đây là quy luật hoàn toàn tự nhiên và khách quan.
Năm là: ĐCSVN đã cầm quyền được 75 năm nhưng chưa hề có một cơ chế kiểm soát quyền lực nào thực sự hữu hiệu. Một trong các cơ chế kiểm soát quyền lực là UBKT các cấp, nhưng đó chỉ là công cụ riêng của Đảng. Vừa qua, UBKTTƯ đã làm được một số việc hợp với lòng dân, như đưa ra xét xử một số vụ án, trong đó có 2 bị cáo nguyên là Bộ trưởng và UVTƯ Đảng: Một bị tuyên chung thân, người kia bị tuyên 14 năm tù giam, v.v… Song các vụ trên chắc chắn sẽ được kịp thời ngăn chặn một khi UBKTTƯ do Đại hội Đảng bầu trực tiếp, chứ không phải do BCHTƯ (thực chất là do TBT, BCT) chỉ định. Vì vậy, UBKTTƯ xưa nay chỉ được làm những vụ việc mà TBT và BCT đã gật đầu. Nếu UBKTTƯ được Đại hội Đảng bầu ra, mà không phải do TBT và BCT chỉ định, thì sẽ hoàn toàn khác. Các vụ lạm quyền, vi phạm pháp luật trắng trợn như Thủ Thiêm, Mobiphone mua AVG, Bauxite Tây Nguyên, Vinashine, Vinaline, Formosa, Gang thép Thái Nguyên, v.v… chắc chắn sẽ không thể xảy ra, hoặc nếu có xảy ra thì sẽ bị ngăn chặn sớm.
Sáu là: Tệ nạn “mua quan, bán tước” và “chạy chức, chạy quyền” đã và đang hoành hành trong các cơ quan công quyền nước ta trong suốt nửa thế kỷ qua, làm hư hỏng biết bao cán bộ, đảng viên của Đảng và Nhà nước, hết thế hệ này sang thế hệ khác. Có người hỏi tôi: “Thế ĐCSVN có biết hiện tượng trên là rất nguy hại không?” Tôi đáp: “Có, Đảng không chỉ biết mà còn biết rất rõ, nhưng Đảng đã cố làm ngơ và che đậy những hiện tượng này!” Mãi đến gần đây, ngày 23/9/2019, ĐCSVN mới ban hành một văn bản, gọi là Quy định 205-QĐ/TƯ có tên là “Chống chạy chức, chạy quyền” nhằm ngăn chặn tệ nạn trên, nhưng đã quá muộn, mọi sự đã đâu vào đấy cả rồi. Người bán thì đã “mất tăm”, còn người mua thì sẽ phải giữ im lặng để tìm cách “thu hồi vốn” và “kiếm chút lãi”. Chỉ dân lành ở giữa là nạn nhân hứng chịu mọi hậu quả.
Bảy là: Việt Nam còn hạn chế quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí. Chừng nào trong Luật Báo chí của ta còn chưa cho phép tư nhân được quyền ra báo riêng, chừng đó không thể nói là có tự do báo chí và tự do ngôn luận. Điều 25 Hiến pháp 2013 quy định: “Công dân Việt Nam có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội và biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Người dân phải có quyền tự do biểu đạt chính kiến, tự do lập hội và biểu tình. Nhà nước ta còn nợ người dân 2 bộ luật mà Hiến pháp1946 đã cam kết là luật Biểu tình và Lập hội. Nếu quá bức xúc về vấn đề xã hội nào đó, người dân buộc phải xuống đường biểu tình, sẽ bị cơ quan chức năng vu là “tụ tập đông người” hoặc “gây rối trật tự công cộng” để có lý do trấn áp. Đảng khất lần quá lâu, đến nay 3/4 thế kỷ đã trôi qua mà chưa đệ trình Quốc Hội ban hành 2 bộ luật trên để người dân thực hiện quyền hiến định của mình.
Tám là: Có lẽ ai cũng biết Giáo dục và Y tế xưa nay là 2 lĩnh vực quan trọng, rất thiết thân đến xã hội và mọi gia đình người dân, nhưng Đảng đã tỏ ra ảo tưởng hão huyền. Ngay từ sau ĐH III (đầu thập kỷ 60’s), Đảng đã khẳng định như đinh đóng cột: Giáo dục và Y tế thể hiện tính “Ưu việt của CNXH là học sinh đi học, gia đình không phải trả tiền; và người dân được chữa bệnh miễn phí!”. Ngày nay, trường học và bệnh viện chính là 2 nơi người dân phải mất tiền nhiều nhất. Không chỉ vậy, 2 lĩnh vực này đã và đang xuống cấp trầm trọng về cả chuyên môn lẫn đạo đức. Về giáo dục, vụ án “Gian lận thi cử” xảy ra ở 3 tỉnh Hà Giang, Sơn La và Hòa Bình năm học 2018-2019 vừa qua là một ví dụ điển hình. Ngành y tế cũng vướng vào nhiều vụ án kinh hoàng không kém: Công ty dược VN Pharma buôn lậu thuốc chữa ung thư giả, nhiều trẻ sơ sinh tử vong bất thường tại một số Bệnh viện, v.v… Và mới đây nhất, lãnh đạo Khoa Vi sinh (Bệnh viện Xanh Pôn, Hà Nội) đã gian dối lệnh cho nhân viên cắt đôi que thử HIV và viêm gan B, làm chấn động dư luận Hà Nội và cả nước.
Chín là: ĐCSVN ngày nay không còn là một khối đoàn kết vững chắc như xưa. Đảng đã không coi trọng và bảo vệ sự đoàn kết, thống nhất trong nội bộ Đảng như con ngươi của mắt mình nữa! Từ sau Đại hội IV đến nay, nội bộ Đảng đã rạn nứt và chia năm xẻ bảy, hình thành nhiều phe phái khác nhau. Việc TBT Nguyễn Phú Trọng suýt bật khóc trước ống kính truyền hình của VTV1 khi đọc diễn văn bế mạc HNTƯ lần thứ 6 (Khóa XI) vì không kỷ luật nổi “đồng chí X” (Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng), đã nói lên khá đầy đủ tình trạng chia rẽ trầm trọng trong Đảng hiện nay. Tóm lại, nội bộ ĐCSVN đang hình thành các phe nhóm lợi ích khác nhau, các phe nhóm này chỉ lo đấu đá, tranh đoạt lợi ích và quyền lực với nhau, bỏ mặc quyền lợi đất nước và lợi ích dân tộc. Họ có thể chia rẽ và mâu thuẫn nhau trong nhiều vấn đề, song có một vấn đề mà họ luôn thống nhất với nhau, đó là đặt lợi ích của Đảng và giai cấp vô sản lên trên hết! Đây phải chăng là điềm gở, rất gở báo hiệu một tương lai ảm đạm cho số phận ĐCSVN?
Mười là: Về đối ngoại, ĐCSVN đã và đang lệ thuộc mọi mặt vào ĐCSTQ, nhất là từ khi 2 đảng bí mật đi đêm với nhau để ký Mật ước Thành Đô (4/9/1990). Kể từ đó, ĐCSVN đã lệ thuộc gần như hoàn toàn vào ĐCSTQ. Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên UVTƯ Đảng (1960-1976), là người rất am tường về TQ vì đã có 13 năm liên tục (1974-1987) làm Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền VN tại TQ, vừa từ trần ngày 26/12/2019, hưởng thọ 104 tuổi, đã vạch trần ĐCSVN hiện nay trở nên biến chất và hư hỏng, không còn xứng đáng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội nữa! Trong các hư hỏng của ĐCSVN mà cụ đề cập, xin được trích dẫn nguyên văn lời cụ như sau: ”Ba là: ĐCSVN ngày nay đã lệ thuộc nặng nề vào ngoại bang, cụ thể là vào ĐCSTQ. Sau khi ký kết Mật ước Thành Đô (9/1990) với ĐCSTQ, Ban lãnh đạo ĐCSVN kể từ đó đã lệ thuộc gần như mọi mặt vào ĐCSTQ. ĐCSVN làm ngơ, không dám ra tuyên bố phản đối và thực hiện biện pháp đáp trả khi chủ quyền biển đảo của Tổ quốc bị bọn TQ xâm phạm, đặc biệt là sự kiện từ đầu tháng 5/2014 đến giữa tháng 7/2014, khi TQ ngang ngược coi thường luật pháp quốc tế và chủ quyền quốc gia của Việt Nam, chúng hạ đặt trái phép dàn khoan HD.981 trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, Mới đây nhất, Việt Nam phải nhẫn nhục đầu hàng, chấp nhận yêu sách phi lý của TQ đòi VN phải ngừng Dự án khoan thăm dò khí đốt với Tập đoàn dầu khí Tây Ban Nha tại Lô 136/03 thuộc bãi Tư Chính nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.”(Trích bài “Lão tướng NTV lên tiếng về quyết định của Gs.TL). Còn gần đây nhất, kể từ đầu 7/2019 cho đến giữa 10/2019, TQ đã điều tầu thăm dò địa chấn HD.08 cùng hàng chục tầu chiến vào bên trong thềm lục địa nước ta để khảo sát và quần thảo ở bãi Tư Chính, ĐCSVN đã không hề ra tuyên bố lên án hoặc tố cáo TQ. Không chỉ vậy, ĐCSVN tìm mọi cách ngăn cản các nỗ lực của giới nhân sỹ trí thức và người dân đòi kiện TQ ra trước Tòa án Trọng tài quốc tế như Phippines đã làm năm 2016. Vậy xin hỏi, ĐCSVN có đặt lợi ích dân tộc và quyền lợi quốc gia lên tối thượng không? Và như vậy có xứng đáng với vai trò là người lãnh đạo Nhà nước và dẫn dắt xã hội nữa hay không?
***
Đôi điều bộc bạch nói trên là rất thật của người viết bài này. Những điều trên đã hằn sâu trong suy nghĩ và tâm tư của tôi mấy chục năm qua, ít ra là từ sau năm 1990 đến nay, 30 năm trước khi tôi nhận quyết định xóa tên nói trên. Xin cảm ơn quý độc giả đã kiên trì đọc những dòng tâm tình gan ruột trên đây của tôi, mặc dù có đôi chút giông dài, mong được lượng thứ!
Hà Nội, ngày 3/2/2020.
N.Đ.Q