SỐ PHẬN NGHIỆT NGÃ CỦA QL.VNCH SAU CUỘC CHIẾN


Nói đến số phận nghiệt ngã của người lính VNCH sau cuộc chiến là những câu chuyện buồn đầy bất hạnh nhất trong lịch sử của một quân đội trên thế giới. Họ bị đồng minh Hoa Ký phản bội một cách thô bạo bởi quyền lợi đảng phái mà không để ý đến hậu quả về số phận những nạn nhân có liên quan đến cuộc chiến, đưa đến việc những sĩ quan của bên thua cuộc bị nhốt nhiều năm, mà không đưa ra được một bản án để định tội, trong các trại tù, mà "bên thắng cuộc" gọi là trại cải tạo, để hành hạ, trù dập và trả thù "bên thua cuộc" một cách hèn hạ và bỉ ổi. Nổi uất hận này là vết thương vẩn còn ung mủ, không có bất cứ một thứ thuốc nào có thể chửa lành được. 

Khi cái gọi là đoàn quân "giải phóng "về thành thì tất cả những ước mơ của người lính sau cuộc chiến, có trước đó đều mờ nhạt dần và biến mất trước cuộc bể dâu quá tang thương chụp lên toàn miền nam VN. Đoàn quân cướp nước này đã bắt  đầu những cuộc trả thù khốc liệt lên những người mà chúng gọi là ngụy quân,  ngụy quyền, không những người lính bị trả thù mà thân nhân họ cũng đều chung số phân. Người cha đi vào trại cải tạo thì gia đình bị cướp hết tài sản rồi đày lên các vùng rừng thiêng nước độc, nơi mà người cs gọi là "Vùng Kinh tế Mới", các phương tiện sống tối thiểu đều không có. Một chính sách hoàn toàn phi nhân mà csBV gọi là nhân đạo với những người miền nam (?!). Bộ mặt thật của csBV như thế nào thiết nghĩ không cần nói thêm nửa, ngày nay ai cũng biết và biết thật rỏ.


Thương cho những người lính VNCH, mổi người một ước mơ nhỏ về một cuộc sống an bình sau cuộc chiến, một thi sĩ quân đội (Nguyễn Bắc Sơn) từng thầm nghĩ về một cuộc sống sau khi trút bỏ được bộ đồ trận ra khỏi cơ thể, về lại dưới mái nhà xưa bằng những vần thơ sau:

“Cởi áo trận và hoa mai ném tuốt,

Xin giã từ đời vũ khí, huy chương

Xin trở về như một kẻ hoàn lương

Xin vứt hết, xin bắt đầu lại hết.”

hoặc của nhà thơ Bùi Nghi Trang về một cuộc sống thanh bình ở làng quê..

“ngày nào đó ta trả súng trở về

cha con ta vác sách thánh hiền, vác cần câu ra bờ ruộng.”

hay những giây phút thật lãng mạn trong tình yêu như:

“ngày nào đó ta trả súng trở về,

ta sẽ kẽ lông mày cho hiền thê như Triệu Minh-Vô Kỵ”

Tất cả những ước mơ đó của người lính VNCH đều tan biến ngay khi họ bị "bên thắng cuộc" lừa họ vào các trại gọi là cải tạo, để quản thúc và trả thù họ. Những gì còn lại sau chuộc chiến, giờ đây chỉ còn lại là những mảnh vụn vỡ nát được gom lại để tiếp tục sống. Một số lớn sau khi được trả tự do đã ra đi theo diện đoàn tụ HO, còn một số vẩn cương quyết ở lại không ra đi, để thân xác được chết trên đất mẹ. 

Số phận bi thảm nhất của người lính VNCH là chưa bao giờ được một lời an ủi tử tế của hậu phương, để yên tâm tiếp tục cầm súng giết giặc bảo vệ cho người dân. Thân thể họ bị thương tích đầ mình vì những vết dao đâm sau lưng chiến sĩ, từ người quốc gia ăn cớm quốc gia thờ ma cộng sản, từ phe núp lùm trong Án Quang, đám thành phần thứ ba, những loại trí thức nhẹ dạ cắm đầu đi theo tà thuyết cs....Chúng họo nhau lại để tiếp tay phá hoại sự yên bình của hậu phương VNCH.

Ngoài ra người chiến sĩ cộng hoà còn bị muôn ngàn bất hạnh khác đeo đuổi suốt cuộc chiến. Thật vậy, khi cầm súng thì cô đơn, nửa đường bị hậu phương, đồng minh phản bội bán đứng. Ngày trở về thì bị giặc trả thù đầy đoạ, rồi chết âm thầm tủi nhục trong các trại cải tạo của "bên thắng cuộc".

Hàng năm gần tới tháng tư v, là mổi lần người lính sau cuộc chiến như chúng tôi thấy có sự uất nghẹn và ray rức thầm kín còn đọng nơi trái tim, nổi buồn canh cánh v s phận của những người lính VNCH sau ngày 30.4.1975 - viết vội vài hàng để nhắc lại tội ác của csBV đồng thời để tri ơn, an ủi những người lính VNCH đã mất mát quá nhiều trong cuộc chiến cũng như sau cuộc chiến, đồng thời thắp nén tâm hương cho những chiến hữu của chúng tôi đã hy sinh trong suốt chiều dài cuộc chiến chống lại sự xâm lược của bắc cộng.

Muà gãy súng thứ 48 cùa bgười lính già Vũ Thái An 14.3.2023

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét