Powered By Blogger
BẢN CHẤT NGỤY TRONG GIÁO DỤC CỦA PHE THẮNG CUỘC

Mấy ngày qua người dân trong nước nhận được tin tà quyền csVN đã thống nhất việc  thực hiện chính sách "miễn học phí đối với giáo dục mầm non cho trẻ em 5 tuổi ở vùng đặc biệt khó khăn từ năm 2018 " . http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Mien-hoc-phi-doi-voi-tre-mam-non-5-tuoi-tu-nam-2018-post177352.gd.

Như vậy sau 43 làm cực lực cải tạo ngành Giáo Dục của các đầu lĩnh Bắc Bộ Phũ,  tà quyền csVN mới có thể cho miển phí việc học hành của các học sinh 5 tuổi. Một thành tích vĩ đại được các hệ thống truyền thống gia nô của tà quyền tung hê rất mạnh trong mấy ngày qua. Người dân VN vẩn không biết gì về hệ thống giáo dục của miền nam trước 1975 là hoàn toàn miển phí và không phân biệt giai cấp của VNCH. Một việc làm mà các trí tuệ csVN phải mất 43 sau khi cướp được miền nam mới có thể thực hiện được, nhưng chỉ mới bằng một phần rất nhỏ so với nền Giáo Dục của VNCH. Nền giáo dục  Việt Nam Cộng Hòa được xem là một nền giáo dục tốt nhất trong lịch sử các nền giáo dục trong lịch sử từ xưa cho đến thời điểm hiện nay. Và hơn nữa, vấn đề chính phủ, nhà nước quan tâm đến giáo dục thời Việt Nam Cộng Hòa cũng là điều đáng nói, bởi ngân sách giáo dục tuy không phì đại như hiện nay nhưng lại đảm bảo học sinh không tốn tiền khi đến trường và nếu học tốt thì có cơ hội du học nước ngoài.


Nhìn các nước quanh vùng như Đài Loan, Nam Hàn đều có một hệ thống giáo dục bắt buộc (9 năm) gồm 6 năm tiểu học và 3 năm trung học cơ sở. Học sinh được miển phí trong khi theo học tại tiểu học và trung học cấp I. Chương trình bắt buộc với học sinh tại Indonesia là 9 năm, trong đó 6 năm cấp 1 và 3 năm cấp 2, học sinh được miển phí khi theo học chương trình bắt buộc của bộ Giáo Dục. Tại Mã Lai các học sinh theo học bậc tiểu học là 6 năm và 5 năm bậc trung học, tất cả 11 năm đều hưởng chế độ miển phí. Chế độ giáo dục bắt buộc ở Nhật Bản từ tiểu học tới trung học đệ nhất cấp, do đó mọi trẻ em trong độ tuổi từ 6 đến 15 đều phải đến trường và không phải trả tiền để học hành. Miến Điện trong Luật Trẻ em Myanmar có hiệu lực từ tháng 7/1993. Trong đó, chương IV ghi rõ: "Mọi trẻ em đều có cơ hội được tới trường; có quyền được hưởng nền giáo dục cơ bản (cấp tiểu học) miễn phí tại các trường công lập". Mặc dù bình quân đầu người của Myanmar chỉ đạt được 1.374 USD/năm (2017). Trong khi đó CHXHCNVN vẩn chưa bao giờ nghĩ  đến việc miển phí cho học sinh cấp tiểu học và chế độ y tế miển phí.

Xem ra hệ thống giáo dục của CHXHCNVN còn thua xa nước cộng sản Triều Tiên. Kim Jong-un còn biết  quan tâm sâu sắc tới hệ thống GD thế hệ tương lai”. Nhà nước của Chú Ủn đã phổ cập bậc tiểu học cho tới hết phổ thông, các học sinh theo học miển phí ở bậc tiểu học và trung học là 12 năm.

Xét về mặt hiệu quả của hệ thống giáo dục CHXHCN Việt Nam xếp thứ 7 trong số 8 nước ASEAN được xếp hạng mà Báo cáo về Tính Cạnh tranh toàn cầu của Diễn đàn Kinh tế Thế giới (WEF) công bố. Theo đó WEF ghi nhận Singapore, Malaysia và Brunei Darussalam lần lượt đứng đầu trong khi Campuchia đứng thứ 6 trước Việt Nam (thứ 7)

Phe thắng cuộc thường hay phỉ báng VNCH là một chế độ "ngụy quyền", thế nhưng, sự thật sau 43 năm người dân được sống trong một đất nước mà phe thắng cuộc rêu rao là được " Giải Phóng" (!?) đều phải hiểu trái ngược với những gì mà phe thắng cuộc đã làm. 

Từ cuối tháng tư/1975 cho đến nay, nếu một cái nhìn khách quan về mặt tổng quan trong việc xây dựng đất nước và Giáo Dục Đào Tạo của "phe thắng cuộc" trong 43 năm qua so với việc xây dựng VNCH trong vòng  20 năm (1955-1975), đều công bằng đưa ra một nhận định: "VNCH hơn hẳn việc xây dựng CHXHCNVN của các đỉnh cao trí tuệ cs trên nửa thế kỷ ".

Về trách nhiệm phát triển đất nước, mặc dù chính phủ VNCH hàng ngày phải đối diện với cuộc chiến tranh phá hoại của phe thắng cuộc từ 1960 đến 1975, nhưng các nỗ lực phát triển của VNCH đã rất thành công trong mọi phương diện, từ giáo dục đến kinh tế, nông-lâm-ngư nghiệp, công kỹ nghệ, thương mại, v.v.. Những điều này đã được các học giả cả Việt Nam lẫn quốc tế thu thập để so sánh sức phát triển giữa hai miền Nam và Bắc Việt Nam khi họ làm các khảo sát tương tự để so Tây Đức và Đông Đức, Nam Hàn và Bắc Hàn, Đài Loan và Trung Cộng. Tất cả đều có chung một kết luận Bắc Hàn không thể so với Nam Hàn, Đông Đừc không thể đánh đồng với Tây Đức và TQ không thể so sánh với con rồng Á Châu Đài Loan về Kinh tế.

Về phương diện Giáo Dục, trong học đường, vai trò của thầy cô, tinh thần ham học của cả nước, trình độ của sách giáo khoa, và giá trị của các bằng cấp thời VNCH đều có giá trị ngang với Tây phương và các nước văn minh khác trên thế giới. Tuy là nước nhỏ với khoảng 20 triệu dân, còn nghèo vì tân lập và chiến tranh triền miên, các bằng cấp của trường lớp Việt Nam được các đại học lớn trên thế giới công nhận. Những sinh viên được tuyển chọn đi du học thời đó thực sự là những tinh hoa tương lai của đất nước

Với định hướng “nhân bản, dân tộc và khai phóng”, nền giáo dục VNCH cho đến nay vẫn tiếp tục là niềm nuối tiếc của nhiều người, đặc biệt khi nhớ lại những chiến dịch tập trung đốt sách của nhà tà quyền CSVN trong thời gian ngay sau tháng 4/1975 mà phe thắng cuộc gọi là cuộc " Cách Mạng Văn Hóa" (!?) truy quét văn hóa phẩm đồi trụy (!?). Một nhân vật cộng sản, Ông Mai Thái Lĩnh, cựu sinh viên Viện Đại học Đà Lạt VNCH, nguyên Phó Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Thành phố Đà Lạt đã kể lại rằng: “Tôi là con của một cán bộ Việt Minh – tham gia Cách mạng tháng Tám tại Lâm Đồng sau đó tập kết ra miền Bắc […] Chế độ Việt Nam Cộng hòa lúc đó biết lý lịch của tôi, nhưng vẫn không phân biệt đối xử, cho nên tôi vẫn có thể học hành đến nơi đến chốn. Tính chất tốt đẹp của nền giáo dục cũ của miền Nam là điều tôi công khai thừa nhận, vì vậy suốt 14 năm phục vụ trong ngành giáo dục “xã hội chủ nghĩa” tôi bị người ta gán cho đủ thứ nhãn hiệu, chụp cho nhiều thứ mũ chỉ vì tôi nêu rõ những ưu điểm của nền giáo dục cũ cần phải học hỏi.” Câu nói của nhân vật cộng sản này đã bộc lộ được bản chất nhân bản, dân tộc và  khai phóng của Giáo Dục thời VNCH, một chế độ giáo dục không hề phân biệt các giai cấp khác trong xã hội. Điều này càng cho thấy bản chất thô bỉ, ti tiện của cái gọi là "phe thắng cuộc" khi áp dụng chính sách kỳ thị trong Giáo Dục Đào tạo với con cái của Quân, Cán, Chính VNCH sau khi phe thắng cuộc nắm quyền bính ở miền nam. 

Người csVN đã giải phóng cái tốt để mang cái xấu đến cho nhân dân miền nam và cã nước, một việc làm đi ngược với ý nghĩa của cụm từ " Giải phóng". Cs Bắc Việt đã giải phóng tự do, nhân bản, độc lập...của miền nam , để đưa toàn bộ đất nước vào vòng nô lệ Bắc thuộc (Tàu Cộng), xích hóa Việt tộc vào mát xích độc tài toàn trị, xóa bỏ hết tất cả quyền căn bản của một người dân...



Khác với cs miền bắc, Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa nhấn mạnh quyền tự do giáo dục, và cho rằng “nền giáo dục cơ bản có tính cách cưỡng bách và miễn phí”, “nền giáo dục đại học được tự trị”, và “những người có khả năng mà không có phương tiện sẽ được nâng đỡ để theo đuổi học vấn”. Các học sinh vào học tại các trường công lập của nước VNCH đều hoàn toàn miễn phí, không thu học phí và các khoản lệ phí khác. Xem thêm bài viết của cố Thứ trưởng GD. VNCH https://www.danluan.org/tin-tuc/20131016/nguyen-thanh-liem-nen-giao-duc-o-mien-nam-1954-1975-trich

Hiếp pháp VNCH cũng quy định nền giáo dục toàn dân, miễn phí đến hết bậc Trung Học trong tất cả các trường công lập. Theo các số liệu còn lại, vào đầu thập niên 1970, cả nước VNCH có khoảng 5,200 trường tiểu học với 2.5 triệu học trò. Cùng thời điểm này, có trên 530 trường trung học và hơn 550,000 học sinh trung học. Đến niên học cuối cùng 1975, toàn quốc có 900,000 học sinh trung học. Cùng lúc ở bậc đại học, khoảng 167,000 sinh viên ghi danh học.
Ngoài ra, thời VNCH còn có hệ thống "Bách Khoa Bình Dân" với học phí thấp, thậm chí miễn phí. Đây là các trung tâm huấn nghệ ngắn hạn, dành cho học trò hoàn cảnh cơ cực không thể tiếp tục lên đại học, hoặc giới thợ thuyền đầu tắt mặt tối, kể cả cựu quân nhân, v.v..

Giáo dục VNCH có nhiệm vụ dạy cho con người biết cách sống trong xã hội, biết nền văn hóa mà con người được sinh ra trong đó để sống cho thích hợp. Cách ăn uống, lễ phép, cách đối xử, các nghề nghiệp sinh sống, phong tục tập quán, v v … tất cả đều có trong xã hội đương thời và nhiệm vụ của giáo dục (từ giáo dục trong gia đình đến giáo dục ngoài xã hội) là tập luyện cho con người thích nghi vào trong xã hội văn hóa đó. Tuy nhiên trong ba bậc học (tiểu học, trung học, và đại học) ở học đường, mỗi bậc có cách xã hội hóa khác nhau. Ở tiểu học giáo dục nhằm xã hội hóa con người ở mức độ cơ bản, nghĩa là người ta chỉ dạy những cái cần thiết căn bản của xã hội. Vì: " học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau.." trích lời bài hát Học sinh hành khúc của nhạc sĩ Lê Thương:

Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau. 
Học sinh xây đời niên thiếu trên bao công lao.
Lúc khắp quốc dân tranh đấu hy sinh cho nền độc lập.
Học sinh nề chi tuổi xanh trong lúc phấn đấu.
Đem hết can tràng của người Việt Nam tiến lên!.....

Học Sinh là mầm sống của ngày mai.
Nung đúc tâm hồn để nối chí lớn.
Theo các thanh niên sống vì giống nòi.
Liều thân vì nước, vì dân mà thôi.


Ở bậc trung học sự xã hội hóa nhắm vào việc thích nghi con người vào tình trạng văn hóa mà người ta muốn có. Thường khi người ta (các nhà làm chính trị, những nhà lãnh đạo) muốn có xã hội thế nào thì người ta nhắm vào lớp người vào trung học để đào luyện họ trỡ thành những công dân kiểu mẫu cho xã hội người ta muốn có. Những người này sẽ được xã hội hóa để bảo tồn những gì đã có. Ở bậc đại học sự xã hội hóa bớt đi rất nhiều tính cách uốn nắn mà thường có tính cách khơi động nhiều hơn. Người lên đại học phải mở rộng sự hiểu biết của mình để đón nhận những mới lạ để có thể hướng xã hội đến những sửa đổi, tiến triển, bắt kịp nhịp độ phát triển tư tưởng của con người trong thời đại hiện nay nhiều hơn là bảo tồn những gì đã có sẵn từ trước.

CHXHCNVN, một đất nước mà người đảng viên và các quan chức của chế độ chỉ biết lo tham nhũng , hèn với giặc ác với dân chỉ biết phục vụ  đảng thì người dân bị thiệt thòi và bất hạnh là điều khó tránh. Một đất nước với nhiều bất cập trong chính sách giáo dục đào tạo đã làm băng hoại nhiều thế hệ trong nhiều thập niên qua.  Di sản nền giáo dục thời đại hồ chí minh là đi tới đâu làm nhục quốc thể tới đó, thói ăn cắp của thế hệ HCM ngày nay đã làm kinh hoàng các nước quanh vùng như Thái lan, Nhật , Nam Hàn, Singapor, Indonesia, Mã Lai.... Giáo dục CHXHCNVN cũng sản xuất ra một mớ trí thức hèn, vô cãm trước hiểm họa mất nước vào tay Đại Hán...Một đám tướng lĩnh làm gia nô cho Thiên Triều và chủ các sòng bạc lớn trong nước và các sòng bạc mang tính liên quốc gia. Các quan chức vô học dùng bằng giả để được vinh thân phì da... một đám quan tham từ thượng tầng xuống tới hạ tầng.


Đương kim Bộ Trưởng Giáo Dục Phùng Xuân Nhạ lại là một tên ngọng, là chuyên viên đạo văn của người khác. Không hiểu lươn lẹo dối trá cỡ nào mà một kẻ đạo văn nhảy lên làm bộ trưởng, đó là nỗi nhục nhã của ngành giáo dục, một cái ngành chuyên ấp lò cho ra hàng loạt những ông giáo sư, tiến sỹ vô dụng, không có cống hiến gì cho khoa học.

Dư luận đã từng xôn xao và kêu gọi bộ trưởng Nhạ từ chức sau khi GS Nguyễn Tiến Dũng ở Đại học Toulouse (Pháp) tố cáo ông Nhạ đạo văn. Xem :https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-43193993


Cụ thể, trong hai bài báo bằng tiếng Anh của ông Nhạ và một tác giả khác, công bố năm 2013 và 2014. Thẩm định của nhóm GS Dũng với phần mềm tra cứu Turnitin cho thấy có 48% nội dung của bài năm 2013 được sao chép lại y nguyên vào bài năm 2014. Nhưng nếu tính cả những chỗ được viết lại, vẫn cùng nội dung nhưng dùng câu chữ khác đi để ngụy trang, có thể nói hai bài giống nhau gần 100%. 
Ngành giáo dục thời ông Nhạ xuống cấp nghiêm trọng, gióng lên hồi trống về chất lượng và đạo đức của ngành, đã vậy mà ông Nhạ còn vờ vịt chỉ đạo rà soát chất lượng giáo sư cả nước. Đây là chuyện buồn cười nhất về các thiên tài lãnh đạo của CHXHCNVN đạt chỉ tiêu tối ưu trong chính sách trồng người của bác và đảng đề ra. Là người đứng đầu ngành giáo dục mà nói ngọng thì tự ông Nhạ đã vứt bỏ sự tôn nghiêm của ngành và của mình. 

Cái ngọng của ông Nhạ thể hiện được sự đặc biệt nguy hại với ngành giáo dục, với tương lai của cả đất nước này. Khốn khổ cho số phận của dân tộcVN khi một lĩnh vực nền tảng cho sự phát triển Xã hội lại đặt vào tay một người ngọng nghịu thiếu đạo đức vì đạo văn của người khác.

Hình tượng của ông Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục Đào Tạo, chính sự dối trá của lãnh đạo, của chế độ, nó là dòng chính đã phá hỏng xã hội VN ngày hôm nay. Nó dẫn đến tình trạng làm bằng giả, dẫn đến bệnh hám danh, cả xã hội bùng lên lạm phát bằng cấp. Rồi người ta lợi dụng, hợp thức hóa những cái bằng, học vị chuyên tu, toàn bi kịch, dốt nát kinh khủng, điều này kéo dài nhiều thập niên qua. Rồi những cái học vị xỏ lá đó tạo nên những vết thương trong xã hội, cái bất công trong giáo dục phát xuất ra những bất công trong xã hội ngày nay là vậy.

Cái bất công trong giáo dục là thằng học vị cao nhất, ngu dốt nhất sẽ là thằng lên học vị cao nhất bởi nó sẽ tìm cách hợp thức hóa cái bằng nhanh nhất, cái học vị khốn nạn nhất. Những cái thằng học đại học chuyên tu nó sẽ là thằng đầu tiên đi học thạc sĩ chuyên tu. Chính vì sự chen lấn như vậy nên người có học theo kiểu này càng có nhiều bằng cấp, học vị càng tàn ác bởi họ trả giá quá đắt. Cái kiểu đổi tình, đổi tiền lấy điểm phổ biến.
Và khi mà họ đã trả giá quá đắt cho việc có được cái bằng, cái học vị đó, cả thân xác họ mà họ còn không quý nữa thì nghĩa lý gì người khác, họ phải tận thu để ‘bù vốn’, vì họ đầu tư quá lớn. Cái trụ cột đạo đức bị gãy. Như những cô giáo mẫu giáo, họ nghĩ ra việc trộn thuốc ngủ cho con người ta ăn đi ngủ khỏi phải trông. Những cái độc ác xuất phát từ những gì độc ác mà họ phải trải qua trong quá trình chen lấn để lấy cái bằng. Bức tranh giáo dục ở VN là một bức tranh hổn tạp về một nền giáo dục chợ búa, một chính sách gầy giống người nguy hiểm cho đất nước và xã hội,  là một nền giáo dục không có khả năng hoàn thiện con người.

Hậu duệ VNCH Lý Bích Thủy 19.8.2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét