Powered By Blogger
S ĐÁNH TRÁO LỊCH SỬ VỀ TÍNH CHÍNH DANH VNCH
CỦA PHE THẮNG CUỘC


Xã hội lúc nào cũng không ngừng phát triển để đi lên, và đào thải các tạp chất như: chậm tiến, lạc hậu, phi dân chủ - tự do... gọi đó là tạp chất vì nó làm cho người dân sống trong xã hội không có hạnh phúc, người dân hàng ngày phải sống trong sự bất công của hệ thống tư pháp do độc tài lập ra để bảo vệ quyền lực của nhóm lợi ích. Dân luôn sống trong nổi sợ hải đầy bất công với  bộ máy kềm kẹp của giai cấp cai trị. VN ngày nay trong chế độ độc tài độc đảng do người cs lãnh đạo đã kềm hãm sức phát triển của con người và là hòn đá cản đường trong tiến trình thăng hoa của xã hội VN. Muốn đất nước thăng hoa, người dân cần phải dọn dẹp các hòn đá cản đường, để VN sớm có dân chủ theo đúng theo nguyện vọng của toàn thể người dân trong và ngoài nước.

Để cố gắng duy trì chế độ kém văn minh nên đảng đã ra sức lý luận nghịch chiều, đổi trăng thay đen chính danh của VNCH. Đám lãnh đạo Ba Đình không ngớt tuyên truyền bôi nhọ chính thể VNCH và chính nghĩa của nó.

Là con dân nước VNCH cũng như các quân, cán, chính đã từng cộng tác với chế độ VNCH, chúng ta phải luôn tự hào vì đã từng được phục vụ trong một chế độ hết sức văn minh với nền dân chủ đa đảng sáng ngời chính nghĩa. Một thứ văn minh mà người dân miền bắc chưa bao giờ có được và đó cũng là mục tiêu đấu tranh của các nhà dân chủ yêu nước đang lần bước trên con đường dân chủ hoá đất nước.

Trở về trang sử cũ, nhiều thập niên qua đảng và bộ máy tuyên truyền của đảng luôn đề cập tới tính chính danh của VNDCCH do hồ chí minh thành lập và thường xuyên tạc chính quyền VNCH là chính quyền không chính danh, bất hợp pháp theo lý luận của các trí tuệ Ba Đình để mị dân. Tuy nhiên tất cã sự thật về VNCH hoàn toàn ngược lại 180 độ với những gì mà cs đã tuyên truyền.

Trích phần tuyên truyền láo khoét về tính chính danh của VNCH của bộ máy đầu độc quần chúng mà ban tuyên giáo đã giao trách nhiệm cho 800 mủi nhọn xung kích gia nô trên mặt trận truyền thông lề phải - là phải làm sao quần chúng phải nhận thức thật sai lạc về chính thể VNCH và tính chính danh của nó như sau:

VNCH là một Chính quyền bất hợp pháp ?

Có thể nói, ngay từ đầu, chính thể “Việt Nam Cộng hòa” đã không có một cơ sở pháp lý vững vàng nào. Mãi tới tận năm 1955 nó mới ra đời và ra đời một cách bất hợp pháp trên nửa lãnh thổ phía nam của Việt Nam như một “sáng tạo” thuần túy của người Mỹ nhằm theo đuổi các mục tiêu phản ánh lợi ích riêng của họ (thị trường Đông Nam Á, gia tăng ảnh hưởng ở vị trí chiến lược, ngăn chặn làn sóng xã hội chủ nghĩa…).

Trong khi đó Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thành lập một cách chính danh trên toàn lãnh thổ Việt Nam vào năm 1945 sau cuộc Cách mạng tháng Tám của muôn triệu con dân đất Việt trước khi bất kỳ một lực lượng quân Đồng minh nào vào giải giáp quân Nhật. Ngay trong năm 1946, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã tiến hành tổng tuyển cử bầu Quốc hội theo chế độ phổ thông đầu phiếu trên toàn quốc với sự tham gia của đông đảo đồng bào và đã có bản Hiến pháp đầu tiên được thông qua – hai sự kiện này đặt cơ sở pháp lý vững chắc cho nhà nước dân chủ mới khai sinh. Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã ban hành những sắc lệnh, những văn bản pháp lý đầu tiên khẳng định nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ từ Bắc chí Nam. Hết trích!!
Xem nguồn:https://vov.vn/blog/chinh-nghia-khong-thuoc-ve-che-do-viet-nam-cong-hoa-396862.vov
Chính danh trong chính trị là gì? 

Chính danh trong chính trị, là niềm tin và sự đồng thuận bằng lá phiếu trong một cuộc bầu cử tự do của người dân dành cho một cá nhân, liên danh hay một đảng phái để uỷ thác trách nhiệm lãnh đạo quốc gia. Nên nhớ là quốc dân chọn lựa chứ không phải do quốc hội bù nhìn mà đảng cs dựng lên để làm bình phong cho độc tài.

Một người bước ra lãnh đạo vận mệnh đất nước phải có được sự đồng thuận của người dân, thì người dân mới hết lòng phục tùng chính quyền ấy và người lãnh đạo mới thực sự có được quyền lực tối cao để điều hành quốc gia. Được quốc dân uỷ nhiệm bằng lá phiếu về vị trí lãnh đạo là hình thức hoàn hảo nhất trong một chế độ dân chủ văn minh do dân và vì dân. Chỉ có đảng cướp hay tướng cướp mới không cần tính chính danh khi cướp được chính quyền vào tay mình, điều này đã từng xảy ra ở VN vào năm 1945 và 1975 mà đảng csVN đã từng thực hiện.

Chính danh còn được coi là một hình thức xác lập vị trí, thế đứng của mình trước quần chúng và cộng đồng thế giới. Nói theo cách nói của người xưa là: vua ra vua, thầy ra thầy, trò ra trò, vợ ra vợ, chồng ra chồng.....mổi người có một vị trí trong gia đình và trong xã hội mình đang sinh sống.

Một tổ chức chính trị có được tính chính danh sẽ trở thành đảng nắm quyền hợp pháp, hợp hiến, thuận với lòng dân, cần phải đạt được những điểm căn bản sau.
1. Trong chế độ quân chủ phải mang tính truyền thống của cha truyền con nối. 
2. Vị thế cho một người hay một đảng lãnh đạo trong thời điểm hiện nay là cần phải có thực tài và được đại đa số dân chúng tín nhiệm bằng lá phiếu.  
3. Phải được bè bạn quốc tế công nhận và đặt quan hệ ngoại giao.
Những điều căn bản ắt có và đũ để có được tính chính danh cho một thể chế chính trị phù hợp với trào lưu văn minh của cộng động nhân loại. VNDCCH trong thời gian từ tháng 8/1945 đến cuối năm 1949 đã không đạt được những tiêu chuẩn này, nên không chính danh và 100% cộng đồng thế giới xa lánh. Có thể nói VNDCCH do hcm thành lập không đạt được một tiêu chuẩn nào về chính trị của thế giới văn minh vào hậu bán thế kỷ 20 kéo dài đến ngày hôm nay. 

THC THỂ CỦA CHÍNH QUYỀN VNCH 

Ban tuyên giáo/TW/đảng csVN từng rêu rao là chính thể VNCH không chính danh khi lãnh đạo bộ máy điều hành phần đất dưới vĩ tuyến 17 là tay sai của Mỹ. Thế nhưng sự thật đều trái ngược với sự tuyên truyền của cs Bắc Việt.

Từ những chứng liệu lịch sử, chúng tôi có thể chứng minh tính chính danh của VNCH khi bắt đầu được thành lập từ 1955 cho đến ngày 30.4.1975, và hoàn toàn không phải là tay sai cho Mỹ.

VNCH dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Ngô Đình Diệm, người lãnh đạo đòng thời là người sáng lập nước VNCH qua sự chọn lựa của người dân miền nam VN. Và ngay từ khi thành lập nền đệ nhất cộng hoà. Tổng thống Diệm đã từ chối ngay tất cả nguyện vọng từ phía Hoa Kỳ, thế nên Mỹ và một số phản tướng mới cấu kết để tìm cách làm cuộc đảo chính ngày 1.11.1963 và giết ông vào ngày 2.11.1963. Việc Mỹ giết ông Diệm vì ông Diệm không phải là tay sai như VC đã tuyên truyền.
Trên cương vị một lãnh tụ và trong suốt nhiệm kỳ của tổng thống Ngô Đình Diệm, ông đã cương quyết không chấp nhận bốn yêu sách của chính quyền Hoa Kỳ qua Đại Sứ Henry Cabot Lodge bắn tiếng thăm dò như sau:

1. T.Th. Ngô Đình Diệm nhường hải cảng Cam Ranh cho Hoa Kỳ 99 năm
2. T.Th. Ngô Đình Diệm chấp thuận cho Hoa Kỳ đưa 200.000 quân vào Nam Việt Nam.
3.T.Th. Ngô Đình Diệm đặt Bộ Quốc Phòng VNCH dưới quyền chỉ huy của Quân Đội Hoa Kỳ.
4.T.Th. Ngô Đình Diệm phải đưa ông cố vấn Ngô Đình Nhu ra nước ngoài.

Tổng thống Ngô Đình Diệm được dân miền nam VN tín nhiệm bằng lá phiếu trong một cuộc trưng cầu dân ý được tổ chức vào tháng 4 /1955. Người lãnh đạo quốc gia miền nam VN được dân chọn lựa thay cho quốc trưởng Bảo Đại.


I/Tổng Thống Ngô Đinh Diệm  chính thức được công nhận là lãnh đạo miền nam VN qua một cuộc tổng tuyển cử công bằng dưới sự chứng kiến của báo chí quốc tế và LHQ vào ngày 30 tháng 4 năm 1955, với số phiếu bu là 5.721.735 phiếu. Ngoài ra Ông Ngô Đình Diệm còn nhận được sự hậu thuẫn của nhân dân và nhiều đoàn thể chính trị quốc gia như Việt Nam Dân Xã Đảng của Nguyễn Bảo Toàn, Việt Nam Phục quốc Hội của Hồ Hán Sơn và Hội đồng Nhân dân Cách mạng Quốc gia của Nhị Lang.  VNCH được thành lập với một chế độ"Tam Quyền Phân Lập"


II/Sau khi thành lập xong nền đệ nhất cộng hoà. Về mặt ngoại giao,  tính tới cuối năm 1955, trong vòng 2 tháng sau khi lập quốc, VNCH đã nhận được tất cã là 35 nước trên thế giới công nhận, danh sách đính kèm dưới đây:
1. Hoa Kỳ 26.10.1955
2. Pháp -
3. Vương quốc Anh -
4. Úc -
5. New Zealand -
6. Thái Lan -
7. Nhật Bản -
8. Ý -
9. Trung Hoa Dân Quốc 27.10.1955
10. Nam Hàn 
11. Hoà Lan 1.11.1955
12. Philippines 2.11.1955
13. Tây Ban Nha 3.11.1955
14. Cuba -
15. Haiti -
16. Bolivia 6.11.1955
17. Ecuador -
18. Brazil 8.11.1955
19. Liberia -
20. Nicaragua -
21. Chile 10.11.1955
22. Hy Lạp -
23. Luxembourg 11.11.1955
24. Argentina 12.11.1955
25. Costa Rica 13.11.1955
26. Canada 14.11.1955
27. Lào 15.11.1955
28. Thổ Nhĩ Kỳ 18.11.1955
29. Bỉ 22.11.1955
30. Áo 23 11.1955.
31. Tây Đức 5.12.1955
32. Vatican 9.12.1955
33. Liên minh Nam Phi 14.12.1955
34. Honduras 12.12.1955
35. Venezuela 15.12.1955
36. Guatemala -
37. Colombia 6.1.1956
38. Sudan 5.2.1956
39. Jordan 21.2.1956
40. Bồ Đào Nha 24.5.1955
41. Đan Mạch 3.1.1957
42. Lebanon 5.3.1957
43*. Ghana 6.3.1957
44*. Ma-rốc 18.6.195
45*. Tunisia 3.8.1957
46*. Malaysia 31.8.1957
47. Thụy Sĩ 1.4.1958
48. Thụy Điển 3.7.1958
49*. Iraq 2.8.1958
--------------------------------
50. Indonesia
51. Na Uy
Indonésia và Na Uy tương ứng đã trao đổi giấy chấp nhận tổng lãnh sự và lãnh sự ở Sài Gòn, theo luật pháp quốc tế coi như một công nhận “theo pháp lí “(de jure")
-------------------------------
Các nước sau đây không thông báo chính thức công nhận nhưng đã bỏ phiếu cho VNCH gia nhập Liên Hiệp Quốc, hàm ý công nhận VN:
52. Ireland (Ai-len)
53. El Salvador
54. Peru
55. Panama
56. Uruguay
57. Iran
58. Ethiopia
59. Cộng hòa Dominica
**********
60. Ấn Độ: Ấn Độ đã bổ nhiệm một Tổng lãnh sự ở Việt Nam dù không có giấy chấp nhận lãnh sự
61. Miến Điện: Miến Điện đã nhận một Tổng lãnh sự của Việt Nam dù không có giấy chấp nhận lãnh sự; điều này tương đương với việc công nhận "trên thực tế" 
62. Campuchia: Vả lại. Campuchia và Việt Nam đã trao đổi đại diện.
(Danh sách cập nhật đến ngày 7/8/1958)

 **********
Như vậy, tính tới thời điểm 14/9/1958, tức là 3 năm sau khi lập quốc, về mặt chính danh VNCH đã được 62 quốc gia trong cộng đồng thế giới công nhận VNCH. Theo công pháp quốc tế về tiêu chuẩn căn bản của một  quốc gia thì VNCH đã bảo đảm được 3 tiêu chuẩn dân số, lãnh thổ, chính phủ; và tiêu chuẩn khác là có đũ năng lực tham gia vào mối quan hệ với các quốc gia khác, rất vững chắc trong mối bang giao quốc tế và xác định thế đứng của VNCH trong cộng đồng thế giới.


Theo danh sách các nước công nhận VNCH cho tới ngày 7/8/1958 lưu ở Văn khố quốc gia Úc (NAA) có tới 62 nước chính thức hoặc hàm ý công nhận VNCH. Danh sách này ở trang 40-42 (và 44,45) trong hồ sơ "Saigon - Vietnam relations with other countries general [re Republic of Vietnam also known as South Vietnam]” gồm 157 trang, số hiệu NAA: A4531, V221/5, có thể truy cập trực tuyến ởrecordsearch.naa.gov.au. 


Việt Nam Cộng hòa sau khi thành lập đã trở thành  thành viên trong một số tổ chức quốc tế như Tổ chức Hiệp ước Đông Nam Á (SEATO), Ủy ban Kinh tế của Liên hiệp quốc về Á châu và Viễn Đông ECAFE, Tổ chức Nông nghiệp và Lương thực FAO (1950); Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế IAEA (1957); Tổ chức Hàng không Dân sự Quốc tế ICAO (1954); Hiệp hội Phát triển Quốc tế IDA; Tổ chức Lao động Quốc tế ILO (1950); Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF (1956); Liên hiệp Viễn thông Quốc tế ITU (1951); Tổ chức Giáo dục, Khoa học, và Văn hóa Liên hiệp quốc UNESCO (1951); Quỹ Thiếu nhi Liên hiệp quốc UNICEF, Liên hiệp Bưu chính Quốc tế UPU (1951); Tổ chức Y tế Quốc tế WHO (1950); Tổ chức Khí tượng Thế giới WMO (1955), Ngân hàng Thế giới (1956), và Ngân hàng Phát triển châu Á (1966). CHXHCNVN cũng đã thừa hưởng mối quan hệ đó từ VNCH để lại như ECAFE, IMF, UNICEF, UPU, WB,  WMO...đó là những mối quan hệ quốc tế mà VNDCCH hoàn toàn không có được trước 1975.


Sau khi được toàn dân tín nhiệm qua Trưng cầu dân ý ngày 23-10-1955 và được dân trao quyền lãnh đạo, ông Diệm đã tổ chức bầu cử Quốc Hội Lập Hiến để soạn thảo, biểu quyết và ban hành Hiến pháp vào ngày 26-10-1956 cho nền Đệ Nhứt Cộng Hòa và Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu đã ban hành hiến pháp ngày 1-4-1967 cho nền Đệ Nhị Cộng Hòa. Các cơ quan công quyền phải điều hành một cách minh bạch trong khuôn khổ pháp luật quy định. Không cá nhân nào có quyền đứng trên Hiến pháp và luật pháp.




TÍNH CHÍNH DANH CỦA VNDCCH HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ

Quốc gia ở phía bắc, từ vĩ tuyến 17 trở ra do Hồ chí Minh thành lập, sau khi cướp được chính quyền hợp pháp Trần Trọng Kim. Nếu tính từ cái mốc thời gian từ 2.9.1945, khi hồ chí minh đọc bản tuyên ngôn trước quần chúng tại quảng trường Ba Đình cho đến đầu năm 1950, trong thời gian 5 gần năm trời này không có bất cứ một quốc gia nào trên thế giới công nhận và trao đổi ngoại giao với VNDCCH. Đây là sự thất bại lớn nhất của một quốc gia tân lập là không được bè bạn nào trên thế giới công nhận chính quyền do hcm thành lập, luôn cả những anh em trong khối XHCN. Trong truường họp này, nếu như các lãnh tụ tây phương, thi họ đã bước xuống để người khác có đũ uy tín đứng ra  lãnh đạo quốc gia, nhưng bản chất của một tên cướp, hcm cố bám quyền lực để rồi sau đó phải đi ăn mày chính trị từ Mỹ, Tàu Mao và Stalin của Liên Xô.


Như vậy sao gọi là chính danh?? Chính danh của HCM còn chưa có thì làm sao VNDCCH có chính danh? HCM bước ra lãnh đạo miền bắc không qua lá phiếu tín nhiệm của dân. Trong thời gian từ 1945-1950 HCM đã đi lạy lục từ Mỹ tới Tàu Cộng, Nga để được công nhận, nhưng quan thày Nga cũng không đoái hoài tới, vì trùm đệ tam quốc tế cs là Stalin không hề tin tưởng vào HCM.

Không được sự tín nhiệm của LX và bất cứ quốc gia nào trong khối XHCN, nên HCM đã vận dụng Hoa Kỳ công nhận cái chính phủ và VNDCCH do hồ chí minh thành lập. Hồ chí minh đã từng gởi 2 công điện thư tới Harry S. Truman ngày 16.2.1946 và bức thứ hai vào ngày 28.2.1946 để cầu xin Mỹ công nhận. Nhưng công điện đó không được Tổng Thống Mỹ trả lời.  Xem nguồn: https://www.archives.gov/historical-docs/todays-doc/index.html?dod-date=228.
Tới đây, quốc dân đồng bào có thể tự đặt câu hỏi: "Tại sao một con người cộng sản như "hcm" không đánh điện để xin quan thầy của mình là LX giúp đở ?? lại đánh công điện xin sự giúp đỡ từ nước tư bản chủ nghĩa Hoa Kỳ? " Và công điện này của "hồ" không có một trọng lượng nào đối với Mỹ.



Sau khi Tàu Cộng công nhận VNDCCH tháng 1/1950, rồi tới Liên Xô tiếp theo đó là   một vài nước trong khối XHCN anh em đã cộng nhận VNDCCH, tính tới 1954 chỉ đếm được mấy nước như sau: Tàu Cộng , Liên Xô, tiếp theo là các nước Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức, Hungary, Bungary, Bắc Triều Tiên, Albania, Romania. Tới năm 1954, hcm chỉ có được sự công nhận ít ỏi từ khối anh em XHCN - đã nói lên được bản chất bịp bợm của đám sử gia đỏ và bút nô đã bẻ cong ngòi bút rồi tự phong tính chính danh cho hồ tặc và VNDCCH. 

Chúng ta cần nên biết, khi "hồ" thành lập xong nước VNDCCH, không được một nước nào trên thế giới nhìn nhận, nên hồ tặc vào đầu năm 1950 đã âm thầm qua Tàu Cộng nịnh bợ Mao Trạch Đông, để xin Mao ban ơn mưa mốc trong việc nhìn nhận VNDCCH. Sau khi qua Tàu để gặp Mao, hồ tặc liền đáp xe lửa đi Liên Xô để gặp Satlin xin được làm bầy tôi cho Quốc Tế cộng sản III. Trước sự quỳ lạy năn nỉ của hồ chí minh, Mao và Stalin đã mủi lòng, sau đó đã công nhận VNDCCH vào đầu năm 1950.
Quá tội nghiệp cho tính chính danh của cái gọi là nhà nước VNDCCH do hồ tặc lập ra. http://danlambaovn.blogspot.de/2015/07/ho-chi-minh-cau-vien-nam-1950.html
So với tính chính danh của VNCH, thì đám DLV và Ban Tuyên Giáo/TW/đảng csVN đã viết hài kịch về cái gọi tính chính danh cho hcm và VNDCCH. Hy vọng các văn nô, bồi bút của đảng cố gắng học hỏi thêm để có trình độ lý luận thuyết phục hơn. Sự tuyên truyền bợ đít đảng của bộ máy bưng bô một cách vô duyên như thế chỉ làm người dân ngao ngán thêm về tài lừa lọc, gian xảo...của hồ chí minh và đảng bán nước csVN.


CÁC CUỘC VẬN ĐỘNG CỦA HCM ĐỂ MỸ CÔNG NHẬN VNDCCH ĐỀU BẤT THÀNH.

Trước khi đi cầu viện Tàu và Nga, hcm đã mở mặt trận vận động ngoại giao với Mỹ để tranh thủ sự công nhận của Mỹ. Nhưng không có một tổng thống nước Tư Bản nào lại đi thừa nhận một chính phủ bất chính của hồ chí minh thành lập với lập trường không rỏ ràng minh bạch trước cộng đồng thế giới.
Nước đầu tiên mà HCM nghĩ tới trong thế ngoại giao là rất cần có sự công nhận của Mỹ sau khi tuyên bố độc lập, nên từ tháng 4/1945, Hồ đã bắt đầu vận động xin được chính phủ Truman ( Mỹ) nhìn nhận. Tuy nhiên, Patti ( Tình báo OSS của Mỹ) đã nhấn mạnh với Hồ rằng liên hệ giữa hai người chỉ thuần túy có việc tình báo. Qua tháng 8, khi vai trò Hồ và Việt Minh ngày một lên cao, Hồ liên tục kêu gọi sự trợ giúp của Liên bang Mỹ. Ngày 15/8, một đại diện “Đảng Quốc Gia” của Hồ tại Côn Minh tuyên bố như sau về Ủy Ban Khởi Nghĩa Hà Nội:

Ủy Ban Trung ương muốn người Mỹ biết rõ rằng dân Đông Dương muốn được độc lập, và hy vọng rằng nước Mỹ, như một nhà vô địch về dân chủ, sẽ giúp Đông Dương được độc lập...

Tóm lại, dân Đông Dương muốn được hưởng tình trạng như Phi-lip-pin trong một thời gian vô hạn định. (Báo cáo ngày 22/8/1945, William J. Donovan gửi Byrnes; US-Vietnam Relations, 1947-1967, Bk I, C 67)

Trong một buổi nói chuyện giữa Hồ và George M. Abbott ngày 11/9/1946—tức ba ngày trước khi ký Tạm ước 14/9/1946 ở Paris—Hồ trực tiếp xin viện trợ quân sự và kinh tế. Hồ cũng nhắc đến vịnh Cam Ranh ở Trung Bộ. (US-Vietnam Relations, Bk I, tr. C 95-6) Cho tới tháng 12/1946, Hồ tiếp tục xin viện trợ Mỹ. 

Thứ trưởng Ngoại giao Hoàng Minh Giám còn xin thẳng với Abbott L. Moffat, Trưởng Sở Đông Nam Á tại Bộ Ngoại Giao Mỹ, trong dịp Moffat đang viếng thăm các nước Đông Nam Á, là nhờ Mỹ giúp phát triển căn cứ Cam Ranh và can thiệp để Pháp ngừng chiếm đóng toàn nước Việt Nam. (Ibid., Bk I, tr. 96-7)

Trong giai đoạn từ tháng 9/1945 tới tháng 3/1946, Hồ còn mở nhiều cánh cửa cho việc phát triển liên hệ Việt-Mỹ. Ngoài việc thành lập Hội Thân hữu Việt-Mỹ, Hồ đề nghị gửi 50 sinh viên qua Mỹ để thiết lập liên hệ văn hóa giữa hai nước—giống hệt thủ thuật Hồ đã sử dụng hai thập niên trước, với kết quả là loạt cán bộ Cộng Sản đầu tiên huấn luyện tại Mat-scơ-va. (Ibid., Bk I, tr. C-103-104)

Tuy nhiên, chính phủ Mỹ quyết định giữ trung lập, không hề chính thức hồi đáp các thỉnh nguyện thư của Hồ. Washington chỉ khuyến khích hai phe Pháp và Việt Minh đạt một giải pháp chính trị qua thương thuyết. Ngày 29/9/1945, Gallagher khuyên Hồ nên gửi một phái đoàn qua Trùng Khánh, dù Tướng Marcel Alessandri, Đại diện Pháp ở phía Bắc vĩ tuyến 16, chỉ mời Việt Minh tham dự với tư cách một đảng mà không phải một chính quyền. (Memorandum of 29 Sept. 1945, Gallagher Papers; Porter, Documentation, vol I, tr. 80-81) Ngay tới tháng 12/1946, Moffat còn khuyên Giáp nên tránh chiến tranh, đạt một thỏa ước với Pháp. (Thư Moffat gửi BNG (12/1945); trong Blum, United States and Vietnam, Phụ bản II, tr. 40-2) Quyền Ngoại trưởng Mỹ Dean Acheson còn đề nghị Hồ nên tạm thời bỏ đòi hỏi trưng cầu dân ý ở miền Nam để quyết định thể chế của Nam Kỳ. (Tel. ngày 5/12/1945, Acheson gửi Moffat (Sài-gòn); US-Vietnam Relations, Bk 8, VB2, tr. 85-6)

HCM sau khi thành lập VNDCCH, nhưng không được nước nào trên thế giới công nhận tính luôn các nước trong khối đệ tam quốc tế cộng sản, nên HCM mới thân hành đi Bắc Kinh và Nga để vận động 2 quan thầy này công nhận VNDCCH. Xem nguồn: https://hopluu.net/a1918/vai-van-nan-lich-su-the-ky-xx-ho-chi-minh-nha-ngoai-giao-1945-1946

HCM VẬN ĐỘNG SỰ ỦNG HỘ CỦA LIÊN HIỆP QUỐC!!

Sau cuộc cách mạng gọi là tháng tám thành công, trong giai đoạn từ tháng 8/1945 tới tháng 3/1946, Hồ ráo riết tìm thế chính danh cho VNDCCH qua sự vận động cơ quan Liên Hiệp Quốc. Một trong những thỉnh nguyện thư đầu tiên của Hồ liên quan đến vấn đề hội viên của Ủy Ban Tư Vấn Viễn Đông, nhóm họp ở Washinton ngày 30/10/1945. Ngày 17/10, tức gần hai tuần trước ngày Ủy Ban Tư Vấn nhóm họp, Hồ gửi cho Truman một điện văn, chỉ trích việc nhận Pháp làm hội viên. Theo Hồ, ghế hội viên của Pháp thiếu căn bản pháp lý cũng như thực tế. Việt Nam mới xứng đáng làm hội viên theo đúng tinh thần Hiến chương Đại Tây Dương, cũng như do thiện chí và lập trường dân chủ.

Trong thư gửi Ngoại trưởng Byrnes ngày 22/10/1945, Hồ cũng trở lại vấn đề này. Sau khi bác bỏ lập luận của Anh và Pháp về những gì diễn ra tại Đông Dương, Hồ yêu cầu cho một đại diện Việt Nam có mặt trong phiên họp khai mạc để nói lên quan điểm của Việt Nam. Hồ cũng đề nghị Liên Hiệp Quốc gửi một phái đoàn qua Đông Dương nghiên cứu tình hình, và yêu cầu LHQ nhìn nhận nền độc lập của Việt Nam. (Ibid., Bk I, C 80-1) . Nhưng Hồ chẳng nhận được hồi âm của LHQ về kiến nghị của mình, Hồ lại gửi công điện cho Byrnes, khẳng quyết Pháp không có quyền đại diện cho dân Việt Nam tại buổi Hội thảo về Viễn Đông ở Washington, và kêu gọi quốc tế can thiệp để chấm dứt việc giết chóc tại Nam Việt Nam. (Tel. No. 820, 26 Nov 1945, Chungking to Washington; Ibid., Bk I, C 92) Các viên chức Mỹ vẫn nghĩ rằng không nên có hành động gì. (Ibid., Bk I, C 71)

Ngoài việc kêu gọi Liên Hiệp Quốc yểm trợ và nhìn nhận, Hồ còn lợi dụng cả Cơ quan Cứu trợ LHQ [UNRRA] để được sự nhìn nhận trên thực tế chế độ VNDCCH. Hồ khẩn thiết kêu gọi cơ quan UNRRA lập tức yểm trợ để ngăn chặn nạn đói tại miền Bắc. (Ibid., Bk I, C 87-8) Nhưng UNRRA thích làm việc với Pháp hơn Hồ. Cuối cùng mọi nổ lực của Hồ vận động quốc tế nhìn nhận VNDCCH đều thất bại.

Tóm lại các cuộc vận động để thế giới công nhận VNDCCH của Hồ đều thất bại cho đến khi Mao Trạch đông chiếm được toàn thể đại lục và nắm toàn bộ quyền lực năm 1949, thì Trung Cộng là nước đầu tiên công nhận VNDCCH vào đầu năm 1950. Có thể nói, quốc gia VNDCCH là một nước vô thừa nhận, không chính danh từ sau khi HCM tuyên bố thành lập. Lý do mà mà đám đầu lĩnh Ba Đình đánh tráo lịch sử về chính nghĩa của VNCH một cách hết sức trơ trẻn là vì chúng không có chính nghĩa nên mới tìm cách mạ lỵ để đưa cái phi chính nghĩa thành chính nghĩa. nhưng tiếc một điều là thời đại internet đã phơi bày được cái gian trá của hcm và đảng csVN không nhận được sự thừa nhận của thế giới trong những năm đầu lập quốc.

Hồ chí Minh chỉ có khả năng thành lập được một đảng cướp và một nhà nước trong tư thế hoàn toàn bất chính, nói nôm na là một nhà nước "danh không chính mà ngôn cũng không thuận". Bác và đảng csVN đã bị nhân dân miền Bắc bỏ phiếu bất tín nhiệm bằng chân vào  năm 1954 và lần thứ hai từ đồng bào miền nam vào năm 1975. Xuất phát từ một đảng cướp nên tà quyền đã không được lòng dân và sau 44 năm lãnh đạo toàn bộ đất nước, csVN đã lộ nguyên hình là một tập đoàn bán nước buôn dân hoàn toàn không đũ khả năng để quản trị đất nước. Đảng cs và đám " tinh hoa quý tộc khỉ đít đỏ" đã dùng những cách bá đạo nhất để giử đảng. Chiến lược của chúng là tìm kiếm thế chính danh bằng cách bôi nhọ, mạ lỵ, chà đạp tính chính danh của VNCH để vươn lên và tà quyền cs đã dùng những thủ đoạn hèn nhất mà chúng đang sở hữu để đánh phá cộng đồng người Việt tị nạn cs ở hải ngoại - một lực đối trọng gay gắt với csVN.

Đây là một sự đánh tráo lich sử, đổi trắng thay đen về tính chính danh của VNCH và VNDCCH trong thời gian tân lập của hai quốc gia VNCH và VNDCCH. Ban tuyên giáo đảng đã trân tráo mập mờ về VNDCCH trong giai đoạn  từ 1945 đến đầu năm 1950.

Rất mong các cháu hậu duệ VNCH phải hiểu thấu dáo đoạn sử này để làm hàng trang  khi bị bọn DLV CAM, dè biểu về tính chính danh của VNCH. Chúc các cháu luôn vui mạnh để luôn là niềm hy vọng của những người đi trước về tương lai tươi sáng của VN trong tương lai.

Người lính già xa quê hương Trịnh Khánh Tuấn 9.8.2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét