Sự thật cuộc chiến bảo vệ thị xã Quảng Trị từ góc độ chỉ uy cao nhất của mặt trận
Lưu Trọng Văn
12/9/2025
Tiếng nói của cấp chỉ huy mặt trận. Chuyện mới xảy ra 53 năm.....lịch sử trong xã hội cộng sản...
"... NHỮNG CHIA SẺ TRÊN ĐÂY CỦA TÁC GIẢ ĐÚNG 100%
TRONG VĂN BẢN CỦA BỐ TÔI GỬI CHO :
Viện lịch sử quân sự bộ quốc phòng .
( Ghi ngày 9-11-2004)
-XIN CÁM ƠN TÁC GIẢ
LƯU TRỌNG VĂN
-XIN CÁM ƠN MỌI NGƯỜI QUAN TÂM".
Bên sông Nhật Lệ sáng ấy gã uống cafe với Hoàng Ba. Ba giới thiệu mình là con trai của đại tá Hoàng Thiện chính uỷ kiêm bí thư đảng uỷ Ban chỉ huy Mặt trận bảo vệ thị xã Quảng Trị những ngày ác liệt nhất năm 1972.
Gã hỏi cuộc chiến 81 ngày đêm bảo vệ thành cổ Quảng Trị à? Hoàng Ba đáp: ba em bảo không có cái gọi là “81 ngày đêm bảo vệ thành cổ Quảng Trị”mà chỉ có “81 ngày đêm bảo vệ thị xã Quảng Trị”thôi. Em hỏi vì sao? Ba em bảo vì thành cổ rất nhỏ nằm trong thị xã Quảng Trị, không có đánh nhau trong thành cổ mà chỉ đánh nhau ở thị xã.
Em có gặp một số bạn chiến đấu của ba em bảo vệ thị xã Quảng Trị, họ đều ca ngợi ba em là vị chỉ huy có quyết định sáng suốt nhất khi ra lệnh quân ta rút lui khỏi thị xã. Nếu không có lệnh quyết đoán trái với chủ trương tiếp tục tấn công thì có thể sẽ không còn ai sống sót ở thị xã Quảng Trị.
Gã lúc đó muốn gặp đại tá Hoàng Thiện, Ba bảo, ba em sắp 100 tuổi rồi, cụ lúc này sức khoẻ yếu lắm.
Thế rồi những ngày này dư luận nổi sóng về bộ phim Mưa Đỏ. Sự kiện cuộc chiến thị xã Quảng Trị được nhiều cựu chiến binh trao đổi. Hoàng Ba cho gã xem bức thư viết tay của đại tá Hoàng Thiện gửi ban viết sử về cuộc chiến này.
Gã xin tóm tắt vài đoạn quan trọng của bức thư:
“Trước hết tôi xin mạnh dạn và thẳng thắn mà nói rằng chủ trương giữ Thị xã Quảng Trị là 1 sai lầm lớn về chiến lược: Duy ý chí không khoa học, không tuân thủ những nguyên lý, nguyên tắc, tư tưởng quân sự mà cha ông đã đúc kết. Nhất là trong điều kiện "Mỹ hoá chiến trường", chủ yếu là bằng hoả lực, nó thừa hoả lực và đầy đủ các yếu tố để sử dụng tối đa hoả lực!
Tôi thấy có những đoạn của cuốn sử như là hư cấu, ví dụ các trận vận động tấn công giữa ban ngày dưới phi pháo của địch… diệt bao nhiêu địch…nghe rất chính quy, rất bài bản, như là diễn tập thực binh vậy! Ta thử tưởng tượng xem, với địa hình trơ trụi như vậy, máy bay trinh sát liên tục trên đầu, toạ độ nó đã chuẩn bị sẵn, nó thừa bom đạn, máy bay đã cài bom, đạn pháo đã lên nòng, ta tập kết quân, tổ chức chiến đấu, tổ chức hiệp đồng
thế vào đây mà dám thoát ly công sự đánh vào mũi này mũi nọ. Quân ta vận động chiến đấu dưới sự yểm trợ của hoả lực cấp trên (thử xem được mấy quả pháo, mấy quả cối).
Còn tập kích ban đêm. Phải nói địa hình quân ta không thành thạo, địch ta nắm không chắc, chúng luôn né tránh, nghi binh, nó thừa biết ta là tập kích ban đêm, nó dại gì ở 1 chỗ cho ta tiêu diệt. Chưa nói chuyện ta tổ chức chiến đấu, tổ chức hiệp đồng xong thì trời gần sáng. Thường trong đánh Mỹ ta phải dùng bí mật bất ngờ, khéo nghi binh bám sát thắt lưng địch mà đánh mới diệt được chúng… Tình tiết thì còn nhiều vấn đề nữa.”
Gã xin cắt khúc đoạn này để nói về lý do nào ngày 22.7.1972 trung đoàn 95 do ông Hoàng Thiện là chính uỷ được điều động vượt sông Thạch Hãn tham gia cùng trung đoàn 48 bảo vệ thị xã Quảng Trị.
Tháng ba 1972 quân giải phóng tấn công và giải phóng thị xã Quảng Trị. Đây là chiến thắng của quân giải phóng tạo thế mạnh cho đàm phán hoà bình ở Paris. Quân đội VNCH đã tổ chức phản công nhưng thất bại.
Tài liệu của phía VNCH cho biết:
“Mất tỉnh Quảng Trị vào tay bộ đội Bắc Việt, chính quyền Việt Nam Cộng hoà ngay sau đó đã thay thế 2 viên tướng: Hoàng Xuân Lãm (Tư lệnh Quân đoàn 1) và Lê Nguyên Khang (Tư lệnh Sư đoàn Thủy quân Lục chiến) bằng tướng Ngô Quang Trưởng và tướng Bùi Thế Lân và tăng cường thêm lực lượng Lữ đoàn 2 Nhảy Dù, Liên Đoàn 1 Biệt Động Quân rồi sau đó thêm Lữ đoàn 3 Nhảy Dù và Trung đoàn 4 thuộc Sư đoàn 2 Bộ binh để phản công tái chiếm các vùng đất đã mất.
Từ ngày 11 tháng 7, dưới sự chỉ huy của Trung tướng Ngô Quang Trưởng, Quân đoàn 1 được tăng cường Lực lượng Tổng trừ bị của Quân lực Việt Nam Cộng hòa và được yểm trợ từ xa bởi Đệ thất Hạm đội của Mỹ ở ngoài khơi và Không quân Mỹ đã bắt đầu cuộc phản công tái chiếm Quảng Trị.
Các kế hoạch phản công của quân đội Việt Nam Cộng hoà đã hình thành nhanh chóng, tái chiếm được một số căn cứ cũ như Bastogne, Checkmate và chợ Quảng Trị, Ty Y tế, Ngân Khố, Tòa Án… để cuối cùng đánh bật bộ đội Bắc Việt ra khỏi thành cổ Đinh Công Tráng ở Quảng Trị (ngày 16 tháng 9) sau 81 ngày đêm họ cố thủ tại đây.”
Chính vì cục diện chiến trường thay đổi ban chỉ huy Mặt trận B 5 do tướng Lê Trọng Tấn chỉ huy đã tăng cường trung đoàn 95 của sư đoàn chủ lực 325 vượt sông Thạch Hãn chi viện cho bộ đội bảo vệ thị xã Quảng Trị.
Đại tá Hoàng Thiện tường thuật tiếp trong thư:
“Sau khi tôi vào Thị xã được khoảng 1 tuần, thì xảy ra mâu thuẫn chủ yếu giữa tôi và đồng chí Thuý( trong ban chỉ huy).Tôi thì cho rằng tình hình này chủ yếu là phải giữ chốt, còn phản kích thì chỉ khi cần thiết và có điều kiện. Đồng chí Thuý thì lại thiên về vận động tấn công ban ngày và tổ chức tập kích ban đêm. Nhưng bộ đội càng thoát ly công sự thì càng bị tổn thất và mất dần trận địa (thực ra tôi đã từng quần với địch ở đồng bằng QK5), tiếp xúc với nhiều loại đối tượng địch (tôi ở E21 QK5) rất thấm thía là bộ binh địch không mạnh, nhưng nó luôn dựa vào hoả lực để diệt ta, bộ binh luôn né tránh và lừa ta. Suốt thời gian ở Thị xã, tôi chưa thấy được 1 trận vận động tấn công và tập kích nào có hiệu quả, có chăng chỉ dựng lên mà thôi.
Nhưng khốn nỗi trên lại nghe 1 chiều báo cáo của đồng chí Thuý, còn tôi luôn bị lép vế. Tôi suy nghĩ là Chính uỷ, là Bí thư Ban cán sự phải làm gì đây? Tôi đã ba lần gửi 3 bức thư về sư đoàn, nói rõ thực trạng tình hình địch, ta (mỗi lá thư tôi viết cả 1 tờ giấy liền), lá thư thứ 3 tôi có nói: Cần phải quý trọng tính mạng của người chiến sĩ: “hành quân chết, vượt sông chết, tập kết chưa có công sự chết, lạc vào địch chết.v.v… “. Thế là tôi được mang bản án đầu tiên là sợ địch, hữu khuynh, không dám tấn công, sợ chết!
Quá bức xúc ngày 13/9 trước tình thế hiểm nghèo, tôi qua sông đến Nhan biểu để báo cáo thực trạng với đ/c Việt tham mưu trưởng sư đoàn. Nào ngờ tôi lại được mang bản án thứ 2 là “giao động, lui về sau, bỏ nhiệm vụ.”
Tôi viết thế này là để mong các đồng chí trong Tổng kết phải rút ra được kết luận về sắp xếp tổ chức, chỉ huy, lãnh đạo làm sao cho khoa học, có lý có tình để phát huy được sức mạnh. Người chỉ huy phải luôn bám thực tiễn, dám quyết đoán trước biến động mới. Vấn đề báo cáo phải trung thực và người phải tỉnh táo, phải từ nhiều phía. Hết sức lắng nghe những ý kiến trái với mình.
Về tư tưởng chỉ đạo tác chiến.
Trong bản Dự thảo nhiều đoạn các đồng chí viết về tổ chức phòng ngự và càng về sau càng có liên hoàn và có chiều sâu. Tôi cho rằng các đồng chí không bám thực tiễn lúc đó. Và tư liệu cung cấp có thể là do các đồng chí ở E48. Rõ ràng là không đúng sự thật. Tôi xin nói ở Thị xã Quảng Trị lúc bấy giờ không có khái niệm về phòng ngự. Từ "phòng ngự" là 1 từ huý, không ai được phát ra lời. Đụng đến từ ấy sẽ mất đầu như chơi, thì làm gì có tổ chức phòng ngự. Quảng Trị chỉ được nói tấn công, liên tục tấn công, vận động tấn công mà thôi. Trên thực tế thì có hình thành những điểm chốt, cụm chốt. Và chốt cũng để làm cơ sở cho tấn công thì làm gì có liên hoàn và chiều sâu.
Khi ra khỏi Thị xã Quảng Trị, tôi đã mang đầy đủ các tư liệu có mệnh lệnh, chỉ thị về chỉ đạo tác chiến ở Thị xã Quảng Trị để sau này tổng kết sẽ có chứng minh, nhưng tiếc thay đến khi tổng kết từ dưới lên trên tôi không được dự (không hiểu có phải có ai đó sợ tôi nói lên sự thật chăng?!).
Nếu có ý đồ phòng ngự thì với đặc điểm Thị xã như vậy, làm gì phải đem vào trên 10 d bộ binh, 1 số đơn vị binh chủng kỹ thuật làm mồi cho bom đạn địch. Do đó tổn thất lớn cũng là từ đây, thua địch từng bước cũng là từ đây!
Trong dự thảo có nhiều đoạn mô tả ra vẻ rất bài bản, rất chính quy và bộ đội ta luôn sung sức. Thực tế luôn có nhiều loạc choạc và không có Tiểu đoàn nào trụ nổi 10 ngày đâu. Như các đồng bí biết thương vong bình quân mỗi ngày 100…! Tiểu đoàn 4 E95, được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, đến khi quân số còn 7, d5 còn 15, tôi cho ra sau để thu lượm anh em để củng cố lại, thế là tôi lại được thêm 1 cái tội là “tự tiện và vô nguyên tắc.”
Tôi muốn nói thêm việc vận dụng lý luận quân sự Đông Tây, kim cổ và lý luận quân sự Việt Nam đã được tổng kết.
- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
- Những nguyên tắc để hạ quyết tâm: Địa hình, địch - ta (và ý định cấp trên).
Thực ra 3 yếu tố đó cũng luôn biến động:
- Địa hình bị bom đạn địch cày xới như vậy cũng luôn biến dạng, tang hoang có gì để che khuất, che đở?
- Địch "Mỹ hoá chiến tranh" đến cao độ chủ yếu là hoả lực và phương tiện kỹ thuật. Chúng thực hiện huỷ diệt để lấn chiếm. Bộ binh địch luôn dựa vào hoả lực và đi sau hoả lực. Nó làm nát các ổ đề kháng của ta rồi mới cho bộ binh vào.
Trong tình hình như vậy mà ta tổ chức lực lượng, đánh vận động tấn công để tiêu diệt 1, 2 B của địch thì thật là ảo tưởng.
- Ta cũng luôn có biến động cả lượng và chất.
Quân số liên tục hao hụt, cán bộ chỉ huy luôn bị xáo trộn, có khi cán bộ Tiểu đoàn phải chỉ huy 1 B, thậm chí 1 A, có khi cán bộ Trung đội lại chỉ huy Tiểu đoàn.v.v…
Lính lúc đầu vào thì sung sức, được huấn luyện tốt, càng về sau chất lượng giảm dần, có những lứa 16, 17 tuổi, vào bộ đội huấn luyện gấp được 1 tháng vào chiến trường ngơ ngơ ngác ngác, lại vào ban đêm hỏi ở đơn vị nào không biết, hỏi cán bộ Đại đội là ai… không biết. Thế mà lúc nào cũng cứ quân ta anh dũng kiên cường, quân địch tang hoang mang giao động!!
Súng, pháo bị tiêu hao dần, đạn không có đủ. Cao xạ gần như bị tê liệt, pháo binh chi viện được tích từng quả, phương tiện thông tin.v.v… Trước thực trạng đó lãnh đạo chỉ huy phải xử trí thế nào? Hay là cứ trước sao, sau vậy.
Đề nghị với các đồng chí cũng nên đem vào Tổng kết.
Phải dám nhìn thẳng vào sự thật, dám nói đúng sự thật.
Tôi cho rằng trong chiến tranh, trong chiến đấu đặc biệt là ở Thị xã Quảng Trị thì sự tổn thất hy sinh là không thể tránh khỏi. Nhưng người lãnh đạo, người chỉ huy phải tìm đủ mọi cách để tránh được tổn thất hy sinh không đáng có. Không nên xây lầu vinh quang trên xương máu của chiến sĩ - Đây là 1 tội ác.
Tôi thấy cũng cần phải tổng kết để rút kinh nghiệm cho đời sau.
Là 1 cán bộ lãnh đạo, chỉ huy chủ chốt trong Thị xã Quảng Trị, tôi luôn tự vấn mình -trước vong linh chiến sĩ, tôi tự thấy mình luôn là người có lỗi.
Tiếc rằng nhiều người còn né tránh, đổ tội cho người khác.
Đau đớn cho tôi, khi ra khỏi Quảng Trị, cấp trên coi tôi như là 1 phạm nhân chưa được xét xử, nhanh chóng tách tôi ra khỏi đơn vị, đến nỗi tổng kết ở E, bình công khen thưởng, nhận xét cán bộ tôi cũng không được dự. Thậm chí ra đi không kèn, không trống, không được chào hỏi, từ biệt anh em!! May thay tôi vẫn luôn được cán bộ, chiến sĩ thông cảm và thương mến. Biểu hiện rõ nhất là hôm gặp ở Thành cổ vừa rồi, đã qua 32 năm nhưng họ vẫn mang 1 tình cảm sâu đậm.
Kiểm điểm thi hành kỷ luật tôi thì ở E không biết. Chỉ có 1 cuộc hội nghị Đảng uỷ F, gồm những người ngoài cuộc ngồi đằng sau đ/c Nguyễn Công Trang Bí thư Đảng uỷ F đọc 1 bản tội trạng 5, 6 điểm gì đó. Sau đó phân tích phê phán (không rõ tư liệu đó lấy đâu rõ), sau đó có 1 vài ý kiến vụn vặt, số đông thì ẫm ờ, vì họ cũng không biết nói gì, không cho tôi trình bày gì. Sau đó đề nghị cách chức - mọi người dơ tay.!! Và sau đó điều tôi lên mặt trận bộ. Khi công bố kỷ luật đ/c Hoàng Minh Thi phó chính uỷ Mặt trận gặp tôi nói xuê xoa mấy lời rồi giao quyết định.”
Đọc bức thư này có thể hiểu hơn sự thật không chỉ từ phía những người lính mà từ các chỉ huy. Cuộc chiến giải phóng thị xã Quảng Trị là cột mốc lịch sử của quân đội VNDCCH, nhưng cuộc chiến bảo vệ thị xã này lại là cột mốc lịch sử khác. Nó đặt ra những bài học xương máu giữa duy ý chí tiến công và thực tiễn chiến hào. Đại tá Hoàng Thiện đã bị kỷ luật, bị cho ra ngoài các cuộc bình công, đúc kết lịch sử chỉ vì ông dám nói lên sự thật về những sai lầm duy ý chí của cấp trên, vì ông trước hy sinh của lính và thực tế chiến trường đã dũng cảm quyết định rút lui, chấp nhận cuộc bảo vệ thị xã Quảng Trị thất bại.
Khi gã viết những dòng này, Hoàng Ba con trai của đại tá Hoàng Thiện gửi cho gã một tài liệu. Tài liệu này cho biết:
“Ban chỉ huy B 5 lúc 13 h ngày 13-9-1972 điện thoại yêu cầu trung đoàn phó trung đoàn
48 ra nhận lệnh. Nhưng đến 1 h ngày14-9-1972 lại gọi Hoàng Thiện
chính uỷ trung đoàn 95, chỉ huy mặt trận ra Nhan Biểu để cùng sư đoàn phó sư đoàn 325 “tổ chức tiến công”. Nhưng khi gặp lãnh đạo mặt trận B5 ông Thiện không nghe cấp trên, ông đề nghị rút quân ra khỏi Thành cổ…( Chính vì vậy sau này B5 báo lại ông mới bị kỷ luật). Ông Thiện chống lệnh rồi lập tức tự mình quay lại sở chỉ huy mặt trận chiều 15.9.1972. Tối 15.9.1972 ông Thiện triệu tập cuộc họp với 5 chỉ huy của mặt trận cùng ra quyết định rút quân trong đêm 15.9.1972.
Hai giờ sớm 16.9.1972 bộ đội ở thị xã bơi qua sông Thạch Hãn vì không có thuyền.
Phần tham gia bình luận của đọc giả:
Thẩm Hoàng Long ·
Sở dĩ có chiến dịch Quảng Trị là do Nixon và Kissinger đến Bắc Kinh tháng 2/1972. Hà Nội mở chiến dịch QT để " dằn mặt" Trung Quốc và Mỹ.
Tôi nhập ngũ 31/5/1972, sau 3 tháng huấn luyện tân binh, tháng 9 vào QT, trung đoàn 66, sư đoàn đoàn 304. Lúc đó đánh nhau xong rồi. Mùa mưa, nằm chờ dài ngày ở miền Tây QT. Nghe lính cũ kể về cuộc chiến khủng khiếp. Sau hiệp định Paris tháng 1/1973, trận đánh duy nhất tôi tham dự là Cửa Việt, cảng biển duy nhất của Chính phủ CM LTCH miền Nam VN bị quân đội VNCH lấn chiếm...
May mắn là chưa có" hòn tên mũi đạn" nào động chạm đến cơ thể, chỉ bị sốt rét ác tính ( suýt chết).
Để đến giờ còn viết được vài dòng này. Những cựu chiến binh còn sống sót như chúng tôi là nhờ các đồng đội, một món nợ không bao giờ trả nổi cho các liệt sỹ, thương phế binh, bệnh binh đã qua cuộc chiến.
Đặng Hữu Phúc
Thời 1972, con trai các ông lãnh đạo cao nhất, tổng chỉ huy cuộc chiến ,cũng đều ở lứa tuổi 20, nhưng họ đều được sang Đông âu hoặc Liên Xô để học tập.
Theo tôi , nếu trong những chiến sĩ thành cổ Quảng Trị, có mặt con trai của các đồng chí lãnh đạo cao nhất, thì cuộc chiến đấy sẽ không xảy ra, nướng con người khác thì quá dễ, nhưng nướng con trai của mình không dễ tí nào.
Ba Hoang
NHỮNG CHIA SẺ TRÊN ĐÂY CỦA TÁC GIẢ ĐÚNG 100%
TRONG VĂN BẢN CỦA BỐ TÔI GỬI CHO :
Viện lịch sử quân sự bộ quốc phòng .
( Ghi ngày 9-11-2004)
-XIN CÁM ƠN TÁC GIẢ
LƯU TRỌNG VĂN
-XIN CÁM ƠN MỌI NGƯỜI QUAN TÂM
Đặng Hữu Phúc
Thơ Chế Lan Viên
Mậu Thân
2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi! Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong
Nguyễn Cảnh Thuỵ
Cuộc chiến ở QT xảy ra đã hơn nửa thế kỉ, bây giờ là việc của các nhà khoa học quân sự và lịch sử, phải bạch hoá thông tin và đánh giá. Rất cần thiết, vì đây là bài học xương máu!
May mà không đọc Chu Lai cũng chẳng xem phim cho đỡ bực mình. Văn nghệ sĩ chỉ ái, ố, hỉ, nộ, thì biết gì(!)
Hồng Thắng
Chúng ta có lẽ chỉ phù hợp với chiến tranh du kích, còn nếu vận hành chiến tranh kiểu cổ điển với đối thủ có hỏa lực mạnh như Mỹ thì đúng là dịp để đối phương nghiền nát mình. Sau này khi áp dụng tấn công hợp đồng binh chủng chỉ thành công khi Mỹ đã rút khỏi VN. Áp dụng bài học quá khứ thì ngay giai đoạn hiện nay chúng ta cũng khó có thể dàn trận đánh đôi công với đối thủ như TQ
Bùi Quang Thanh
Tôi cũng có nhận định từ lâu về qđ chí chết giữ TX QT trong điều kiện thất thế về hỏa lực trên trời, ngoài biển và đkien địa hình co cụm, không có địa hình địa vật chắn che như vậy. Đóa là một sự NƯỚNG QUÂN KHỦNG KHIẾP, LÂU DÀI mà không sớm nhìn ra cách khắc phục.
Lúc này TXQT ba phía là vùng giải phóng, sao không dùng lực lượng bao vây, cô lập vừa khống chế địch trên thực địa và trên truyền thông, vừa giàn trải phân tán hỏa lực bom, pháo đỡ tổn hại máu xương?
Le Nguyet
Người cầm quân được xem là tài.
1- Làm chủ cuộc chiến: phát động và kết thúc.
2- Diễn ra trong thời gian ngắn nhất.
3- Giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất.
Bằng ko, đều vứt.
( Nguyễn Huệ đánh tan 20 vạn quân Thanh, thời gian tính bằng ngày, chứ ko phải tháng. Trần Hưng Đạo, hộ giá vua Trần lánh nạn, trước sức mạnh như chẻ tre của giặc Nguyên Mông. Trên đường vua hỏi thế sự, Trần Hưng Đạo thưa: " Thế nước năm nay đánh giặc nhàn ". Quả như dự đoán, ít tháng sau, đội quân nhà Trần đuổi giặc Nguyên ra khỏi bờ cõi)
Nguyen Duy Quang
Anh vợ tôi là Phạm Đức học dở lớp 10, vào lính và sau 3 tháng huấn luyện tân binh thì vào cối xay thịt Quảng Trị. Nhờ ông bạn đồng hương giúp đỡ nên năm 2005 đưa được hài cốt ve nghĩa trang Liệt sĩ xã Diễn Kỷ, Diễn Châu, Nghệ An.
Trương Thiếu Huyền
Thành công của Mưa đỏ là tạo cơ hội tiệm cận sự thật.
Tín Trương Công
Đọc những dòng bút tích của cụ Đại tá Hoàng Thiện mà đau xót quá anh .
Hoàng Ty
Nghe mà xót xa quá, 16, 17 tuổi ngơ ngác vào chiến trường để rồi…
Hà Vũ Hiển
Đồng ý “Mưa Đỏ” là phim truyện, không phải phim tài liệu, nên hư cấu là chuyện chắc chắn. Vấn đề là đã hư cấu thì phải hay, không phản cảm, thiên vị. Và đạo diễn nên lắng nghe những góp ý của công luận hơn là cố cãi cho bằng được rằng tôi có quyền hư cấu!
(Nghe nói cô đạo diễn có ý kiến phản bác những người chê phim, cho rằng những người chê phim không đúng với thực tế là không hiểu gì về nghệ thuật phim ảnh, rằng đây là phim truyện, không phải phim tài liệu, nên phim có thể hư cấu, khác với thực tế xảy ra)
Trần Hòa
Rồi! Tóm lại, ai là người phải chịu trách nhiệm khi nướng cả vạn quân tại đây?
Thang Hoi Bui Minh
Sự kiện mới hơn 50 năm mà nhiều méo mó khác nhau.
Pham Hung Rang
Rat cảm ơn cuối cùng cũng có tieng nói nói lên vấn nạn này. Rat nhieu hi sinh vô nghĩa vì sự duy ý trí kém tài của cấp trên. Có nhiều người khổ cả đời vì không thể nói sự thật
Ba Hoang
Xuyen Le
Cán binh chiến trường chúng tôi ngay từ hồi đó đến giờ vẫn cho rằng cuộc chiến trước 1975 có 2 sai lầm lớn nhất, nướng quá nhiều quân là:1. Mậu Thân mở thêm đợt 2 và đợt 3 làm cho quân ta kiệt quệ. 2. Dùng quá nhiều bộ binh, cố giữ thành Quảng trị trước mưa bom bão đạn. Người nào chịu nổi. Đánh địch phải biết tiến thoái đúng lúc, tìm chỗ yếu nhất của địch mà đánh và phải biết tránh chỗ địch quá mạnh chứ. Ở Nam bộ những đợt địch rải thảm B52 khi ở rừng thì quân ta phải nhanh chóng leo lên các đỉnh núi trốn, vì địch tưởng trên đỉnh núi không có nước, không có người ở. Ở đồng bằng thì vào sát bốt hoặc căn cứ địch để tránh B52, vì địch chỉ thả B52 cách quân nó ít nhất 500 mét.
Ba Hoang
Ba Hoang
Hoàng Dũng
Trận Quảng Trị thể hiện bản tính của ông Lê Duẫn, trong khi con ông đều ở Liên Xô.
Ba Hoang
Quy Thanh LE
Đa số lính thời 72 bổ sung ở Q trị là sinh viên
Tín Trương Công
Nhờ Mưa Đỏ mà biết rõ thêm về chiến trường Thị xã Quảng Trị.
Ba Hoang
Ba Hoang
Dương Thy Phan
Một tiểu đoàn bộ hơn 400 lính sau 81 ngày còn 15 người?
Tran NamAnh ·
Bài viết là một góc nhìn khác, đầy đau đớn nhưng cần thiết để hiểu đúng về cuộc chiến Quảng Trị. Lịch sử không chỉ có những chiến công, mà còn cả những mất mát và sai lầm cần được nhìn thẳng. Đọc thư của Đại tá Hoàng Thiện mới thấy rõ sự khốc liệt của chiến trường và cái giá phải trả cho duy ý chí. Sự thật có thể khiến nhiều người khó chấp nhận, nhưng chỉ có sự thật mới giúp thế hệ sau rút ra bài học. Và trên hết, đó là lời nhắc nhở: đừng bao giờ xây lầu vinh quang trên xương máu của người lính.
Ba Hoang
Hieu Dinh
'Mưa đỏ' thắng lớn vì lừa được nhiều kẻ ham hư vinh quen dối trá thích phỉnh nịnh vĩ đại muôn năm
Nguyen Tuan Anh
Sự thật luôn đớn đau và yếu kém nhưng cán bộ và lãnh đạo luôn tìm cách lấp liếm
Nguyen Nhu
Bọn độc tài chỉ biết nướng quân thôi
Linh Giang Luu
Cháu còn nhớ: thời thanh niên, khoảng cuối thập niên 80 có được nghe đâu đó rằng thiếu tướng Hoàng Đan khi nói về mặt trận Vị Xuyên có ngậm ngùi đại ý : ...hoả lực pháo của địch (TQ) mạnh hơn, địa hình trơ trọi, nếu bộ đội ta cứ rời khỏi chiến hào xông lên tấn công thì Mẹ Việt Nam không kịp sinh con để bù đắp. Chiến tranh thật khủng khiếp và mọi sai lầm sẽ không giá nào trả nổi!
Phutin Pham
Trong hồi kí võ nguyên giáp , những trận có tiếng vang quốc tế , phe bắc việt chấp nhận tỉ lệ chết 7/ 1 miễn là đạt mục đích.... bài viết đúng ở tầm chiến thuật của chỉ huy một trận đánh , còn tầm chiến lược cuả một cuộc chiến thì cần độ lùi thời gian ta mới biết được phần nào
Ba Hoang
Nguyễn Song Hào
Quá hay! Lần đầu được nghe. Cảm ơn anh!
Tung Nguyen
Bài quan trọng, cám ơn anh. Xin chia sẻ.
Trần Thị Trà My ·
Cảm ơn bác ạ
Kim Khánh Nguyễn
Một đòn rất đau. Em đã nghĩ về trận này rất nhiều... Thời đánh Pháp, tướng Giáp cho kéo pháo vào rồi lại cho pháo ra, trong điều kiện ngặt nghèo; Người Nga thời gian đầu chiến dịch QS đặc biệt, đã chiếm đảo Rắn của Ucraina rồi lại rút ra vì chả hơi đâu dồn quân vào hòn đảo đơn độc cho hỏa lực đối phương thịt; Người Ucraina sống chết chiếm Kursk của Nga, nướng bao nhiêu quân chỉ để có sức mạnh trên bàn đàm phán, thương vong nhiều quá mà phải rút... Những bài học rất đáng phải suy nghĩ. Quá thương những anh lính trẻ ngày ấy đã phải phơi mình cho hỏa lực địch ở thành cổ. Đau lắm mà giờ không thể nói đc gì.
Pham Hung Rang
Tiến Nguyễn Nam
Về cuộc chiến bảo vệ thành cổ Quảng trị đến bây giờ mới rõ là ta thất bại. Nhưng trước đây tôi cũng nghe nói rồi mà chỉ truyền miệng, với lý do là ta thể hiện ý chí "thà hy sinh tất cả" để đàm phán với Mỹ? Nhưng đàm phán mà chết nhiều như thế thì Mỹ có thương ta không nhỉ? Nay có 2 bài viết của những người chỉ huy cao nhất của chiến dịch này thì ta mới rõ thực tế. Và chắc lịch sử cũng không thể kết tội cho những sai lầm này được nữa rồi?
Thiet Nguyen
Chuyện muốn…hay , cho phép được hư cấu chút ko các cụ…
Bích Nguyệt
Baminh Luu
Đây là trận đánh quyết chiến chiến lược. Cũng có thể nhờ nó mới có kết cục đàm phán hn Pa ri 1973. Mới đi đến chấm dứt chién tranh tương tàn Nam Bắc Việt. Chỉ có các trí thức đã tùng tham chiến hơn ai hết họ hiểu về bản chất và tính chất ác liệt tàn khốc của Cuộc chién.
Vinh quang vinh hạnh vinh dụ và sung sướng gì khi viết vè máu nước mắt, mất mát của đồng chí , đồng loại mình.
Xưng tụng, tuyên truyền gì khi họ đã xây tượng đài chiến thắng trong lòng dăn Việt và bạn bè yêu chuộng hòa bình trên toàn thế giới suốt Năm mươi mấy năm qua.
Man rợ nào bằng khi họ nói "chiến trường Quãng trị là cối xay thịt" của thế kỷ 20.
Bài học lớn thế mà sao họ cố tình không hiểu(...)
Tu Nguyen Van
Cảm ơn thôn tin của NV Lưu Trọng Văn. Khi đọc những dòng bút tích của Cụ Đại tá Hoàng Thiện mà đau, thương xót vô cùng. Đọc bức thư cho ta hiểu hơn về cuộc chiến của người lính, bài học xương máu.
Lê Vũ Trường Giang
Dạ trong bài có nhắc đến địa danh Nhan Biểu, địa danh đúng là Nhan Biều ạ, trước thuộc xã Triệu Thượng, nay là xã Triệu Phong ạ.
Vietrade Nguyễn Trung
Trong chiến đấu cũng khó nói cụ thể đúng sai . Lính thì phải chấp hành mệnh lệnh chiến đấu : cb f phải thực hiện lệnh của btl mặt trận vì bộ máy là thế phục vụ chính trị . Nhưng phải có ng nói ra hoàn cảnh thực : thế và lực 2 bên để mấy ô cao hơn có biện pháp phòng chống ( ko đưa binh khí kỹ thuật như đại pháo qua sông mà bên này phòng tuyến hỗ trợ ) . Cũng vì là bộ binh nên phải vượt sông thiếu phương tiện rồi phải tấn công để gây áp lực phải lấy thân mình làm gạch lót cho thành tích cho danh dự cho lợi ích chỉ huy phải chết vì thời thế chính trị ( 1 tướng côn
Ti
Nguyễn Long Chiến
Bi kịch của chiến tranh.
Vietrade Nguyễn Trung
Nhất Tướng công thành vạn cốt ae khô
Huy Thiêm Nguyễn
Tiểu thuyết và Phim mà cứ bắt giống y đúc thực tế là sao, các bác?
Như Quý Lê
Buồn vì tới giờ bên thắng cuộc vẫn tuyên truyền là thắng trận đánh cho dù trận đánh đó thất bại thảm hại ( nghĩa trang mọc lên rất nhiều mộ ) . Đơn giản như mậu thân 1968 . Tiếp theo là trận đánh ở thị xã Quảng trị . Ông đại tá Thiện đã nói rõ lý do .
Ngược dòng thời gian vào 1930-1931 , phong trào xvnt :
Giữa thành một trận xông pha
Bên kia đạn sắt bên ta gan vàng .
Kết quả biểu tình bị chìm trong biển máu !
Khi nào lịch sử làm rõ trắng đen ?
Đức Huy Nguyễn
Còn nhiều “ sự thật “ được bịa đặt như Lê Văn Tám ! Ai sẽ giải ngố ?!
Nguyễn Văn Trấn
Sử là sử. Mọi sự dối trá, thêm thắt, thêu dệt, nói vống, tạo dựng, thêm mắm, dậm muối - trái với sự thật của lịch sử, để phục vụ đường lối tuyên truyền, ý muốn chủ quan, hoặc phục vụ lợi ích của “ai đó”, thì chẳng chóng, thì chày, qua sự sàng lọc của thời gian, cũng sẽ trở về với sự thật khách quan!
————
Bệnh hình thức, khoa trương, giả dối đã ăn sâu và tâm não của rất nhiều cán bộ các cấp của Việt Nam?
Nếu chúng ta xem phim Mỹ, sẽ thấy Cờ Hoa hiện diện khắp nơi: công sở, giải trí, buôn bán, dịch vụ, nhà riêng và kể cả trên hàng hoá, đồ dùng, trên những chổ nhạy cảm cơ thể. Không ai bị cấm, bị bắt buộc, khuyến khích, bị kết tội hay bị phạt về điều này, mà là quyền cá nhân, quyền tự do biểu cảm của họ. Họ có quyền đốt cờ Mỹ, chửi TT Mỹ và cũng có thể mảnh vải che thân nhỏ xíu là cờ Mỹ!
Nếu ai có dịp sang Mỹ, sẽ thấy hầu hết công dân Mỹ thích treo cờ Mỹ phất phới tại nhà, suốt năm. Vì họ tự hào là công dân Hiệp chúng quốc Hoa Kỳ - một đất nước tự do - dân chủ - nhân bản - thịnh vượng và hạnh phúc, siêu cường của thế giới. Hoặc họ đang được sống no ấm và mưu cầu hạnh phúc trên xứ cờ hoa này!
Họ treo cờ tự nguyện và tự hào về điều này!
Còn ở Việt Nam ta? Nhà nước ta yêu cầu, cưởng bức dân phải treo cờ. Ai không treo thì bị phê bình, bị phạt. Sao vậy?
Sao chính quyền không để dân tự do treo hoặc không treo như ở Mỹ? Cờ xí đỏ rực khắp mọi con phố, ngỏ ngách, kể cả các khu du lịch, chùa chiềng. Có nên khoa trương quá lố vậy không? Lừa được ai, hay lừa chính mình? Tiền thuế của dân bị lạm dụng, chi vô tội vạ!
Xấu hỗ và nhục lắm!
#####################
https://www.facebook.com/100029814870083/posts/1245415729795578/?d=n
Nguyen Duy Nam
Trong chiến tranh hiện đại càng tập trung nhân lực thì càng tổn thất nặng nề.
Minh Ngoc Nguyen
Cám ơn anh Lưu Trọng Văn. Lịch sử sẽ rất sòng phẳng, nhưng đòi hỏi mỗi cá nhân cũng trước hết phải sòng phẳng với lịch sử!
Viet Nguyen Viet
Một trận chiến dù thắng hay thua bên nào thiệt hại về người nhiều nhất thì người chỉ huy kém. Tướng giỏi họ coi sinh mạng con người là trên hết!
Ho Duc Tham
Lại thêm 1 mãnh ghép quí về quân sử!!!
Đồng Bào
anh Chinh Phung xem này
Thanh Vo Viet
Đau xót! Còn ko ít những sự thật phũ phàng cả trong chiến đấu chống ngoại xâm và nội xâm mà chúng ta ko bao giờ được biết.
Đồng Bào
anh Văn Lưu Trọng Văn ạ, về trận đánh này một cuốn sách chỉ nói lên một phần thôi, bộ đội mình bị nướng rất nhiều khi vào QT vì bị lộ tin ... mãi sau mới phát hiện ra
NguyenVan Duzng
Duy ý chí trong chiến dịch này là có thật, theo ông Thiện nói là đúng. Nhịp độ chỉ có tiến, mà không lui quân khi cần là nướng quân…
Đông Phương Nguyễn
Trận ''Quảng trị'' là một thất bại nặng nề trên thực tiễn chiến trường, không thể nói khác. Trước vong linh hàng vạn chiến sĩ hy sinh, hàng vạn bà mẹ mất con...tất cả những kẻ coi ''THẢM HỌA CHIẾN TRƯỜNG'' này là Chiến thắng đều không có trái tim.
Thang Dang
Tướng nướng quân
Nguyễn Sĩ Hoàng
Mai Sang chú Nguyễn Sỹ Hoàn nhà mình 21 năm chỉ huy bảo vệ cầu Hàm Rồng ăn lông ở lỗ không ai nhớ.
Edited
Phan Văn Tiến
Sáng giờ em đọc mấy bài liên quan, em tin là bác Hoàng Thiện, CCB Trịnh Hoà Bình viết đúng
Tuong Nguyen ·
Phim lịch sử mà không tôn trọng lịch sử, thậm chí còn ngụy tạo sự kiện để cổ súy cho thù hận giữa những người cùng dân tộc, là TỘI ÁC !
Nguyen Thi Khanh Tram
Đọc bài càng thấm thía câu: nhất tướng công thành vạn cốt khô…và cảm kính vị đại tá can đảm. Em share bài. Thanks
Ba Hoang
DẠ ANH…
Em xin cám ơn tác giả đã mạnh dạn nói lên sự thật,những trăn trở từ đáy lòng mình về những mập mờ thông tin…
-Tạo cơ hội cho kẻ xấu LẬT SỬ , kiếm lợi ích trên xương máu người chiến sỹ đã hi sinh và còn sống … mang theo những nổi buồn và nghẹn trào nổi oan trái
-Trong cuộc chiến bv Thị xã Quảng Trị 81 ngày đêm tất cả hàng vạn chiến sỹ đều quyết tử vì tổ quốc , khó phân biệt được cá nhân hay tổ chức nào CÔNG LỚN HƠN . Ông nói tướng tài là phải biết kỷ địch -Ta ; công hay tiến , tuỳ thuộc mổi vị trí và thời điểm …
Nhưng phải tránh tổn thất xương máu mức thấp nhất , và phải thu gom bảo vệ được thi hài chiến sỹ tốt nhất
-Từ khi nhận nhiệm vụ ông luôn trăn trở hài hoà giữa chấp hành mệnh lệnh lãnh đạo và đổ máu…
-Thực tế chiến trường lúc đó không thể duy ý chí một chiều , người chỉ huy trực tiếp phải biết linh hoạt …
Các đơn vị chốt giử thay đổi , mủi tấn công của địch thay đổi liên tục… trong khi quân ta thiếu nghiêm trọng vủ khí , phần nhiều là lính trẻ thiếu kinh nghiệm , hợp tác chiến đấu rối rắm… kể cả quyền chỉ huy trong 81 ngày đêm cấp trên thay đổi nhiều lần…
-Từ đó ông THIỆN không nhất trí biểu dương phong Anh hùng cho một vài chiến sỹ hay đơn vị . Ngược lại ông chỉ ra nhiều điều yếu kém do chủ quan , cần nhìn thẳng vào sự thật ĐẮNG CAY để làm bài học cho tương lai…
-XIN CÁM ƠN TÁC GIẢ
Ngo Thao
Cái hay là nhờ MƯA ĐỎ, biết thêm nhiều Tư liệu về cuộc chiến ở Thị xã Quảng Trị mà lịch sử còn mù mờ!
Phạm Huy Định
Công thành vạn cốt khô!!!! tư tưởng của mao dùng biển người!
Huynh Phuong
Một thời là Lính trong chiến tranh bảo vệ.......Trong cuộc mới hiểu trong kẹt , thời điểm cuộc chiến nào cũng rứa mà thôi . Sau lưng các ngôi sao.....là xương máu mạng sống của người Lính
Lê Trường
Rất biết ơn Đại tá Hoàng Thiện!
Cảm ơn anh Lưu Trọng Văn! Khi truyền thông ngợi ca Mưa đỏ, tôi đã ngờ ngợ…nhưng chưa xem phim nên không phát biểu. Dường như phim ca ngợi những sự hy sinh không cần thiết của chiến sĩ ta? Nếu vậy thì thật tệ hại!
Cũng có dư luận nói bộ phim làm rơi nước mắt nhiều người. Tôi cho rằng họ khóc vì thương cảm những người mẹ, người vợ Việt Nam trong và sau chiến tranh, chứ không phải những cái khác…
Tôi cũng tham gia chiến trường B từ đầu 1972 đến hết cuộc chiến tranh…Vậy nên phân vân: có nên xem phim hay không.
Open Nguyen
Nước sông xương máu lính!
Phạm Đức Bình
Nỗi đau lịch sử (Mùa hè đỏ lửa 1972) còn âm ỉ mãi...
Xem mạng vài ba bài khen Mưa đỏ
Đệ vội vào YouTube Xem ngay.
Xem được hơn 10 phút.
Cúp tivi.
Vì CHÁN!
Ai đã từng như Đệ ở vùng trọng điểm ném bom phá hoại từ 1964 đến 1973 kí hiệp định Paris.
Từ máu lửa đi ra, không thể chấp nhận đạo diễn gượng ép cảnh chiến đấu trong phim Mưa đỏ được.
Trân trọng cảm ơn bài viết của nhà văn.
Thang Le
Vinh quang để thí máu xương của người lính là tội ác.
Sương Nguyệt Minh ·
Một sự thật lên tiếng trong thời gian dài khuất lấp.
Trần Lân
Trong chiến đấu người chỉ huy thông minh gan dạ dũng cảm và quyết đoán làm sao ít hao tổn sinh lực
Dzung Nguyễn
Ôi, QUÂN SỬ!!!!!
Văn Công Hùng
Huhu hiểu thêm nhiều chuyện ạ.
Hoàng Trang Nguyễn
Nguồn: https://www.baoquocdan.org/2025/09/su-that-cuoc-chien-bao-ve-thi-xa-quang.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét