Powered By Blogger

 TẠI SAO PHE THẮNG CUỘC CHƯA BAO GIỜ DÁM ĐỐI ĐẦU CÔNG KHAI VỚI PHE THUA CUỘC VỀ CHÍNH NGHĨA VNCH VÀ CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN NHƯ TỈNH TRƯỞNG ĐỊNH TƯỜNG NGUYỄN TRÂN ĐÃ LÀM VÀO NĂM 1958?

Chính nghĩa là việc làm đúng với lẽ phải. Bất cứ cá nhân hay tổ chức nào có chính nghĩa, thì được nhân dân nhiệt liệt ủng hộ và nhận được sự đồng thuận của toàn dân trong xây dựng một chính lực trong việc phát triển đất nước. Ngược lại, cá nhân hay thế lực nào dựa vào bạo lực dựa vào tà thuyết như ( Marx-Lenin) hay dựa vào quyền lực của ngọai bang, đến khi bước ra nắm chính quyền mà không qua sự đồng thuận của quốc dân thì sẽ bị coi là không có chính nghĩa, tức là ở vào tình trạng phi chính nghĩa hay bất chính, đó là trường hợp của HCM. 
Chính nghĩa là con đường vương đạo (lấy trí nhân thay cường bạo -Nguyễn Trãi) trong chính trị, một truyền thống đạo lý có từ ngàn xưa của Việt tộc chúng ta. Quy luật tự nhiên của tạo hóa, gà sinh ra gà, cuốc sinh ra cuốc và cáo sinh ra cáo. Tương tự như vậy, thói thường, bất chính tất nhiên sẽ sinh ra hàng ngàn thứ bất chính khác. Một HCM bất chính dâm loạn, tàn độc...nên phát sinh ra một đám người bất tài kém đức, vô đạo trong cái gọi là đảng csVN, thế nên giờ đây đất nước hết sức bất hạnh khi nằm trong tay một bọn người buôn dân bán nước, vì chúng là một bầy sâu đang đục ruỗng quê hương.

Bất chính còn là cha đẻ của bất công, bạo ngược và tham tàn. Còn một xã hội bất công, bạo ngược và tham tàn sẽ làm cho nhân dân bất mãn, căm giận và thù ghét. Từ ngàn xưa, từ Đông sang Tây, ở bất kỳ quốc gia nào, khi mà nhân dân đã không còn đồng thuận với thế quyền hay bất mãn với chế độ, nếu không được giải tỏa kịp thời, thì những bất mãn này sẽ biến thành lòng căm thù, rồi sẽ xuất hiện nổi loạn chống lại chính quyền. Đó là một quy luật tự nhiên trong việc thay đổi lịch sử. Câu nói “thượng bất chính, hạ tắc loạn” cũng từ quy luật này mà ra. Vì thế mà từ ngàn xưa, các dân tộc Đông Phương luôn luôn đặt chính nghĩa lên hàng ưu tiên số 1 đối với những người hay đảng phái chính trị một khi có ý định bước ra nắm quyền quản lý quốc gia.
Chính nghĩa đó đã được Tỏng Thống Ngô Đình Diệm của nền đệ nhất Cộng Hòa xây dựng và phát triển từ những ngày đầu lập nước 26.10.1955 và được nền đệ nhị cộng hòa bồi đắp cho đến khi cái bất chính lên ngôi từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, làm xáo trộn trật tự xã hội và nhiều tang thương cho đất nước đến ngày hôm nay.

VNCH chú trọng xây dựng xã hội trên nền tảng nhân bản, dân chủ, tự do nên có được chính nghĩa và có nhiều quốc gia trên thế giới đã hết lòng ủng hộ ngay từ những giây phút đầu thành lập, mặc dù là một quốc gia thành hình như VNCH. Vào năm 1955 sau cuộc trưng cầu dân ý bằng cách phổ thông đầu phiếu, Thủ Tướng Ngô Đình Diệm được đa số người nhân dân miền nam tín nhiệm là người đứng đầu chính quyền (dân cử). Ngay sau đó đã có 35 quốc gia trên thế giới đã lập tức công nhận và đã thiết lập ngoại giao với VNCH.
Riêng cái chế độ phi nghĩa VNDCCH do HCM dựng nên trong 5 năm ( từ năm 1945 đến đấu năm 1951) không có một quốc gia trên thế giới công nhận và thiết lập bang giao. Vì HCM cướp chính quyền nên y đã làm mất đi tính chính nghĩa ngay từ đầu lập ra nước VNDCCCH. Họ Hồ tuy nắm được quyền bính nhưng không qua lá phiếu đồng thuận của nhân dân, nên không được sự đồng tình của thế giới ngay vào thời điểm lập quốc. VNDCCH là một chế độ bị áp đặt bởi một đảng phái nên hoàn toàn mất đi tính chính nghĩa - từ đó không được một quốc gia nào công nhận, cho dù đó là nước cộng sản đàn anh như Nga hay Tàu, mãi đến đầu năm 1950.
Còn nhớ ngày nào bác đứng đây
Tuyên ngôn độc lập của trời tây
Độc Lập- Tự Do- và Hạnh Phúc
Dân tộc mừng vui ngây ngất say.
Nhưng mà chủ nghĩa tự Liên xô
Pha lẫn cuồng điên của khựa Mao
Bác lại tròng lên đầu dân tộc
Độc ác, phi nhân, đẫm máu đào.

(Hai chín ngày quốc tang, trích thơ Phan Huy)

Tính tới thời điểm 14/9/1958, trên thực tế VNCH cũng bảo đảm được 3 tiêu chuẩn như: về dân số, lãnh thổ, chính phủ; và tiêu chuẩn có năng lực tham gia vào mối quan hệ chính thức với nhiều quốc gia khác.  Có 62 nước công nhận VNCH, tính tới ngày 7/8/1958. 
VNCH trong việc xây dựng đất nước đã dự vào bất cứ một  tà thuyết nào của ngoại bang, VNCH chỉ biết dùng triết lý nhân bản, chính nghĩa dân tộc và truyền thống Việt đạo để xây dựng quốc gia và chính lực dân tộc.
Tới đây người viết, xin được nhắc lại một câu chuyện đấu lý của một Tỉnh Trưởng với các cán bộ cộng sản tại Định Tường, một cuộc đấu lý lịch sử trong cuộc chiến quốc cộng giữa chính nghĩa và nhũng con người phi nghĩa csVN.  Vào thời của tỉnh trưởng Định Tường Nguyễn Trân, để truy quét những nhân vật nằm vùng trong làng báo chí thân cộng của tỉnh Định Tường, ông Nguyễn Trân đã tung một mẻ lưới cảnh sát, nhằm bắt giữ hết những ký giả VC, đem về giam tại Mỹ Tho, gồm có những người nằm vùng trong những tờ báo như sau: Triệu Công Minh (báo Tiếng Dội), Lương Ngọc (Trời Nam), Nam Thanh (Lẻ Sống), Đồng Văn Nam, Phương Ngọc, Phan Ba (Buổi Sáng), Nguyễn Bảo Hoá (Ánh Sáng), vợ Nguyễn Bảo Hoá là dược sĩ Mã Thị Chu (Tiếng Chuông), LS Nguyễn Văn Diệp, đạo diễn Lê Dân, Mai Thế Đông (giám đốc cải lương). 
Sau cuộc truy lùng trong các nhà báo nêu trên, chính quyền tỉnh Định Tường đã bắt giam hàng loạt cán bộ nằm vùng cấp thành ủy, như GS Nguyễn Văn Chì, Lê Văn Chí, Trần Văn Hanh, Nguyễn Trường Cữu, Cổ Tấn Lương, Bùi Đức Thịnh, bà Bình Minh, đa số là giáo sư tư thục.
Để nêu cao  Chính Nghĩa VNCH, Tỉnh Trường Mỹ Tho ( Định Tường) Nguyễn Trân tổ chức tranh luận công khai tại rạp hát  Viễn Trường ở Mỹ Tho ngày 16.6.1958 trước 2000 thính giả tham dự. Cuộc tranh luận giữa Tỉnh trưởng Nguyễn Trân trong 6 giờ liền với 11 ký giả VC và 3 cán bộ cao cấp của cs, trong đó có tên Nguyễn Bảo Hoá và vợ là dược sĩ Mã thị Chu. Đề tài tranh luận là: "nếu nhận thấy CNCS là sai và biết ăn năn hối cải thì được thả ra". 
Sau 6 tiếng đồng hồ đấu lý các cán bộ cộng sản và các ký giả thân cộng đã đuối lý trước ông tỉnh trưởng Nguyễn Trân, đám VC này nhận thua và được ông thả ra, nhưng thay vì chúng ăn năn về hồi chánh với chính quyền VNCH, nhưng toàn bộ dông tuốt vô bưng, xem ra Tỉnh Trưởng Nguyễn Trân đã quá vương đạo với kẻ thù nên vô tình thả cọp về rừng. (nguồn: sách của Đoàn Thêm Hai mươi năm qua 1945.1964 - trang 235). 
Cho tới nay, người dân chưa bao giờ thấy người cộng sản dám tổ chức một cuộc đấu lý công khai với phe thua cuộc VNCH trên các diễn đàn công khai trong hay ngoài nước về các vấn đề dân chủ hay hòa giải dân tộc với phe thua cuộc, chứng tỏ bên "thắng cuộc" đồng nghĩa với bên phi nghĩa, nên họ rất ngại đối điện với "phe thua cuộc "nhưng đây chính nghĩa.
Câu chuyện đấu lý này hầu hết những người lớn tuổi ở Mỹ tho, nếu còn sống đều biết: "chính nghĩa VNCH đối đầu công khai với các cán bộ cộng sản về CNCS trước người dân Mỹ Tho vào năm 1958. Đây là một cuộc so tài về ý thức hệ của nhà cầm quyền VNCH và giặc cộng trong tinh thần hết sức nhân bản và vị tha. Bản chất của phe thua cuộc là như thế!! 
Còn bản chất của người cộng sản như thế nào ? nên để đồng bào trong nước ngày nay trả lời thay cho người lính VNCH.
Vũ Thái An, người lính VNCH, ngày 19 tháng 10 năm 2025

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét