MỘT NHÂN CÁCH LỚN CỦA VOVINAM ĐÃ ĐI XA
Võ sư Lê Văn Phúc sinh ngày 14.12 năm 1934 tại Hải Dương, bạch đai thượng đẳng là môn đệ trực tiếp cúa võ sư sáng tổ Nguyễn Lộc, ông còn là thành viên lãnh đạo Thượng Hội Đồng Võ Sư Thế Giới (nhiệm kỳ 1996-2000 và 2000-2004) - là một trong 14 võ sư niên trưởng của Tổng Liên Đoàn Vovinam Việt Võ Đạo Thế Giới. ông tốt nghiệp Cao học Chính Trị Ngoại Giao.
Cựu sĩ quan khoá 16 Liên trường Võ Khoa Thủ Đức VNCH. Ra trường Thủ Đức võ sư Phúc được điều về Cục Quân Nhu. Năm 1970, ông từng là Đổng Lý Văn Phòng cho thủ tướng Trần Thiện Khiêm.
Võ sư Lê văn Phúc còn là một nhà thơ, nhà văn và ký giả của nhiều tờ báo và đài phát thanh tại các quốc gia như : Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Úc Đại Lợi và Anh Quốc (đài BBC).
Võ sư Lê Văn Phúc được đồng môn quí mến, kính trọng - không phải vì ông là bậc thầy hoặc là nhà văn có tiếng, mà từ phong cách hành xử và lối sông bình dị, khiêm nhường, sống hết mình cho môn phái và cho những đồng môn của mình. Hy sinh trọn đời cho môn phái.
Võ sư Lê Văn Phúc đến với Vovinam từ đầu thập niên 1950, trên một căn gác đường Hàng Trống Hà Nội. Theo lời võ sư Lê Văn Phúc tự thuật, lúc ông theo học lớp võ Vovinam của võ sư Nguyễn Lộc, vào lúc đó sáng tổ chỉ thu nhận từ 6 đến 8 người là nhiều, vì phòng tập chính là phòng khách nhỏ trong nhà. Khi nào dậy võ thì thầy Lộc cất bàn ghế sang phòng khác, dùng phòng khách làm phòng tập. Phòng này đâu chừng mỗi bề lối 6-7 thước, sàn xi măng, quanh là tường gạch, vài thứ đồ đạc lỉnh kỉnh. Mỗi tuần võ sư Phúc được tập 3 buổi, mỗi buổi chừng 1 tiéng rưỡi đồng hồ. Võ sinh mặc quần xà lỏn, cởi trần, chân đất . Sàn xi-măng trơn, không trải mền nệm gì cả. Thầy Nguyễn Lộc mặc bộ đồ tây mầu xanh lơ, bó gọn, áo ngắn tay. Thầy ngồi trên chiếc ghế mây lớn, giang hai tay trên hai thành ghế nom rất oai nghi. Đặc biệt là đôi mắt của thầy sáng quắc, ai thấy cũng nể vì.
Sau những phút tập cho nóng người, thầy dậy các đòn tay, đòn chân, quăng quật. Mỗi khi thầy gọi anh nào ra để làm mẫu cho thầy đánh thử thì anh ấy coi như trúng số. Tôi quên chưa nói là thầy đi giầy tây, đế da cứng. Khi thầy dậy đòn chân, tôi sợ không thể tả được, vì có bữa tôi đứng thế thủ, thầy bất thần nhẩy lên đạp một cái vào ngay ngực, tôi té bổ nhào, mắt hoa đầu váng. Vết giầy tây in hằn nguyên con trên ngực bầm đỏ, lấm bét. Nguồn: https://www.tvvn.org/toi-hoc-vo-le-van-phuc/
Võ sư Phúc là một trong những đệ tử tâm huyết của sáng tổ di cư vào nam năm 1954. Sau khi vào nam, Võ sư Phúc được sự uỷ thác của sáng tổ chính thức được gọi là Huấn Luyện Viên Vovinam cho Đại Đội Cận Vệ Đức Quốc Trưởng Bảo Đại, mỗi tuần huấn luyện võ thuật cho mấy chục cận vệ tại sân cỏ trước Toà Thị. Đó là thời gian trước khi ông nhập ngũ ở trường sĩ quan Thủ Đức.
Trong thời gian trong quân ngũ, ông đã mở những lớp dạy võ Vovinam ở những nơi ông phục vụ. Năm 1975 ông di tản lần thứ hai qua Mỹ ở lứa tuổi 41.
Trong lãnh vực văn học, ngòi bút của ông rất quen thuộc trong làng ký giả hải ngoại, những tác phẩm của ông như: Tôi làm tôi mất nước, Bóng thời gian, Khung trời kỷ niệm...
Võ Sư Niên trưởng LÊ VĂN PHÚC , đã từ giả môn phái và đồng môn ra đi vĩnh viễn vào ngày thứ Sáu 7/8/2020 , tại Herndon thuộc tiểu bang Virginia USA hưởng thọ 86 tuổi.
Cắúng tôi những môn sinh trẻ vùng nam Đức xin thăp nén tâm hương dâng lên người võ sư tiền bối của môn phái Vovinam. Cầu mong hương linh ông sớm về bên sáng tổ và các vị chưởng môn đòi II và đời III.
Mặc dù chúng tôi chưa biết ông, chưa một lần gặp để nghiêm lễ, nhưng đọc qua các tài liệu hiện có trên Internet về ông, chúng tôi thật sự kính trọng võ sư niên trưởng Lê Văn Phúc, một nhân cách lớn hiếm hoi còn sót lại trong môn phái ngày nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét