Powered By Blogger

NHẠC VÀNG VỚI BẢN TÌNH CA "TRẢ LẠI EM YÊU"

Ca khúc " Trả Lại em yêu" sáng tác của cố nhạc sĩ Phạm Duy, được sáng tác vào năm 1971 (?). Một bản nhạc với những lời nhạc, đánh trúng tâm sự của những chàng sinh viên Sài gòn, ở lớp tuổi chúng tôi, phải xếp áo thư sinh, từ gỉa những khuôn viên Đại Học để bắt đầu cho tuổi lính, chiến đấu vì tự do và an bình cho người dân miền nam  “chẳng mong ngày về”, và là lúc phải chia tay người yêu....xa Sài Gòn mang theo bao vấn vương về con đường Duy Tân với những hàng cây nhiều bóng mát đầy kỷ niệm của tuổi yêu đương đầy thơ mộng.

Trong bài hát này, sẽ cho chúng ta thấy một khung trời thật ấm áp đầy thơ mộng của tuổi trẻ Sài Gòn với nhiều kỷ niệm như: con đường Duy Tân nhiều bóng mát của những hàng cây bên đường, nơi có hồ con ruà, trường Đại Học Luật, nằm trên đường Phan Đình Phùng. Con đường Duy Tân là con đường phía sau nhà thờ Đức Bà Sài Gòn và đặc biệt là nơi có nhiều xe bán nước dừa tươi cho khách qua đường.

Trả lại em yêu, khung trời Ðại Học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát
Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát
Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt

Trả lại em yêu, khung trời mùa Hạ
Ngọn đèn hiu hiu nỗi buồn cư xá
Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má
Tóc em thơm nồng, dáng em hiền hoà.

Anh sẽ ra đi về miền cát trắng
Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng
Anh sẽ ra đi về miền mênh mông
Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng

Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó
Ðem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ
Ðem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ
Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về.

Trả lại em yêu con đường học trò
Những ngày Thủ Ðô tưng bừng phố xá
Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó
Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt

Trả lại em yêu mối tình vời vợi
Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới
Ðường buồn anh đi bao giờ cho tới ?
Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài

Trả lại em yêu ! Trả lại em yêu !
Mây trời xanh ngát...

RỪNG LÁ THẤP (Sáng tác của Trần Thiện Thanh năm 1969)

Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi
Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì
Tôi là người đi chinh chiến dài lâu
Nên mộng ước đầu tôi nghe đã chìm sâu.

Từ máy thu thanh cô nàng vừa ca:
"Trọn kiếp yêu anh lính khổ xa nhà"
Giữa rừng già vang tiếng hát thật cao
Nhưng giữa già tôi có thấy gì đâu?

Sao không hát cho người giết giặc trên cầu
Khi bùn lầy còn pha sắc áo xanh
Trong khói súng xây thành
Mắt quầng thâm mất ngủ
tàn đêm khói lửa,
Giờ chỉ còn hai tiếng "mến anh"

Sao Không hát cho những người còn mải mê
Lá rừng che kín đường về phồn hoa
Sao không hát cho những bà mẹ hằng đêm nhớ con xa
Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.


Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh.
Đời lính quen yêu gian khổ quân hành
Nghe từ ngày thơ tiếng súng triền miên
Đánh giặc lâu bền cho non nước bình yên

Lời hát xin gây rung động thật sâu
Đừng hát như chim giữa rừng lá sầu
Xin thật lòng qua câu hát đầu môi
Như lính giữa rừng yêu lá thấp mà thôi .

Vũ Thái An, người lính VNCH, ngày 25 Februar 2024

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét